Đệ Nhất Lang Vương

Chương 351: Mãn Giang lầu (2)



Người qua lại trên đường phố rất đông.

Người vì thế giới này mà sống đã ít lại càng thêm ít, đa số người ta đều vì chính bản thân mình mà phấn đấu.

Cho nên rất hiếm khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của họ, bởi vì cuộc sống…rất mệt!

Không có bố mẹ giàu có, không có vận may trời ban, không có ngoại hình bắt mắt, cái gì cũng rất bình thường. Trong thế giới này, bọn họ bình thường đến nỗi những lúc vô cùng mệt mỏi đau khổ cũng không tìm được một nơi nào để tạm nghỉ cả.

Đi đến đây, Lâm Doãn Nam gần như cũng cảm nhận được sự mệt mỏi giống như những người đó.

Muốn ra sức đấu tranh để phá bỏ xiềng xích đang giới hạn bản thân, nhưng lại phát hiện trong bóng tối có một ngọn núi Ngũ Chỉ Sơn đang đè chặt cô ta, nhưng vẫn phải ngẩng đầu tiến về phía trước.

Giống như…

Cô ta bị sa thải rồi!

Nhưng chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy!

“Chú không cho tôi đi điều tra? Nhưng tôi cứ đi điều tra đấy, tôi muốn tìm ra sự thật, để xem cái gọi là tổ tác chiến kinh tế xem công lý chính là nguyên tắc số một có phải là thật sự công bằng như vậy không!”

Dựa vào cái gì mà hội trưởng Hội thương nghiệp đã đút túi hai mươi triệu tiền quyên góp từ thiện, lại còn câu kết với trưởng thôn, vừa vào tù liền có thể chứng minh bản thân trong sạch rồi được thả ra.

Dựa vào cái gì mà người tốt đang tranh giành quyền lợi cho dân làng cuối cùng lại trở thành những kẻ rác rưởi bẩn thỉu ở trong tập kết án kia.

Cô ta muốn biết sự thật!

Đứng nguyên tại chỗ, Lâm Doãn Nam suy nghĩ xem tiếp theo nên đi về hướng nào.

Hai mươi triệu không phải là một số tiền nhỏ, mặc dù theo quy trình mà nói, chuyện này sẽ do tổ tác chiến kinh tế phụ trách điều tra. Nhưng nếu như gặp phải tình huống cấp bách thì cục cảnh sát có địa vị quyền lực ngang hàng với Trương Thế Đào cũng có thể tham gia điều tra cùng.

Trương Lập Hải…

Chú!

Đúng vậy, chú của mình không phải chính là…

“Tích tích tích!”

Đúng lúc Lâm Doãn Nam vừa nghĩ đến người chú trong gia tộc mình đang đảm nhiệm chức vụ ở Giang Thành thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Lâm Doãn Nam giật mình, giờ này còn có ai gọi điện thoại cho mình nữa chứ?

Cô ta lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình, một dòng chữ hiện lên…chú!

Tốt quá rồi!

Cô ta vội vàng đi đến một con hẻm vắng vẻ an tĩnh, bấm nút nghe điện thoại sau đó đặt lên tai, vội vàng nói: “Chú hai, cháu có một chuyện rất quan trọng muốn nói với chú, tổ tác chiến…”

“Câm mồm!”

Lâm Doãn Nam còn chưa nói hết câu, trong điện thoại đã vang lên một tiếng hét lớn, trực tiếp ngắt lời cô ta!

“Chú hai…”

Giọng điệu này…dường như không hề…đơn giản giống như những gì mình nghĩ!

Chú hai…như vậy là sao chứ?

Bên kia, Trương Lập Hải đang đứng trước cửa sổ trong phòng làm việc, nhìn lên bầu trời u ám, ông ta cau mày lại, khóe mắt đọng đầy âu lo phiền muộn.

Ông ta tức giận nói: “Chú hỏi cháu, vừa nãy có phải cháu đã bị đội trưởng Lục của tổ tác chiến kinh tế sa thải rồi không?”

“Đội trưởng Lục!”

Sa thải?

Chú hai đã biết chuyện này rồi!

Không hay rồi!

Ở bên ngoài nhiều năm như vậy, giác quan thứ sáu của Lâm Doãn Nam lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.

Cô ta chỉ mới rời khỏi phòng làm việc chưa bao lâu, chú hai làm sao biết được tin mình bị sa thải chứ, còn đặc biệt gọi điện thoại đến, chỉ có một khả năng, đó chính là…

“Chú hai, chú nghe cháu giải thích, ông họ Lục kia không trong sạch, vốn dĩ vụ án này do cháu điều tra, kết quả lúc cháu đang định thẩm vấn thì ông ta lại gọi điện thoại đến bảo cháu trở về, còn mắng cháu một trận dữ dội, còn bảo cháu…”

“Câm mồm!”

Lại là hai chữ này ngắt lời của Lâm Doãn Nam.

“Chú hai…”

“Chú chỉ muốn hỏi cháu, đội trưởng Lục có phải đã sa thải cháu rồi hay không?”, sắc mặt Trương Lập Hải chùng xuống, giọng nói xen lẫn sự tức giận không thể kiềm chế được.

“Phải…”, Lâm Doãn Nam siết chặt nắm đấm, tiếng xương kêu cót két, vô cùng ấm ức.

Tại sao…không nghe cô ta giải thích.

“Phải? Cháu có biết cháu đã làm gì không, Doãn Nam, cháu là cô chủ của nhà chúng ta, cháu đừng quên rằng bản thân cháu sinh ra ở đâu, bố cháu, mẹ cháu, còn có ông nội cháu và những người khác trong gia tộc này, từ trước đến nay chưa hề có người nào trực tiếp bị sa thải như cháu cả, cháu có biết không?”

Sau khi nghe câu trả lời, lời đầu tiên của Trương Lập Hải chính là khiển trách.

Lâm Doãn Nam cúi đầu, cảm xúc chôn chặt trong lòng bấy lâu nay lúc này bỗng nhiên vỡ òa.

“Cháu biết…”

“Biết cháu còn đối đầu với đội trưởng Lục? người ta vừa trực tiếp gọi điện thoại đến chỗ chú, tố cáo hành vi của cháu với chú, hội trưởng Lý sau khi xác nhận đã trải qua một đợt điều tra nghiêm khắc, kết luận bản thân trong sạch nên mới được thả ra, còn cháu thì sao?”

“Giao vụ án đó cho cháu là muốn cháu đi bắt người, tiện làm quen với cách thức xử lý vụ án của tổ tác chiến kinh tế, cháu lại dùng phương thức trước đây ở cục cảnh sát đòi kiểm tra lại một lượt, không những đã vi phạm quy định mà còn chạy đến tận Hội thương nghiệp Vạn Hải của hội trưởng Lý làm loạn!

“Bây giờ hội trưởng Lý đã tố cáo cháu rồi, dựa vào địa vị bây giờ của ông ta, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tổ tác chiến kinh tế, Doãn Nam, trước khi làm chuyện gì cháu có thể nghĩ đến hậu quả trước hay không, cháu có hiểu lần này bản thân cháu đã gây ra chuyện lớn đến chừng nào không?”

“Cháu…”

Lâm Doãn Nam muốn nói nhưng lại thôi.

Bị đánh lại một trận…phải không?

Haha!

Trong lòng Lâm Doãn Nam chợt dâng lên một cảm giác vô lực không diễn tả được.

Các người chỉ nhìn thấy hành động ngang ngược của tôi ở Hội thương nghiệp Vạn Hải?

Căn bản không hề biết mục đích tôi làm những chuyện này!

Nếu như vụ án đó không có bất kỳ vấn đề nào, tôi cần gì phải điều tra lại lần nữa?

“Chú hai, có thể nghe cháu giải thích không?”

Lâm Doãn Nam hỏi.

“Giải thích? Cần gì phải giải thích nữa? Lúc nãy chú đã kể chuyện này cho bố mẹ cháu nghe rồi, cả ông nội cháu nữa, sau khi nghe xong bọn họ rất tức giận, còn việc giải thích, chú nghĩ cháu vẫn là nên giữ cho mình đi!”

“Gì cơ?”

Mặt Lâm Doãn Nam biến sắc: “Bố mẹ cháu cũng biết chuyện này rồi?”

Lúc này, cô ta thật sự hoảng sợ!

Lúc đầu sau khi cô ta tốt nghiệp, người trong nhà đều phản đối cô ta làm nghề này, nguyên nhân là người trong nhà đều là người trong ngành này, nếu như cô ta còn muốn đi theo thì rất có thể sẽ bị hiểu nhầm là đi cửa sau.

Nhưng…

Lâm Doãn Nam vẫn không quan tâm đến sự phản đối của ai cả, cô ta đã một mình đến Giang Thành và gia nhập vào ngành này!

Sở dĩ Lâm Doãn Nam có thể tự do đến Giang Thành là vì cô ta đã thề với bố mẹ và ông nội!

Nếu như có một ngày hành vi của cô ta bị chất vấn hoặc chỉ trích thì cô ta nhất định phải về nhà!

Nhưng bây giờ, Lâm Doãn Nam không muốn về nhà!

Cô ta còn chưa kịp phản ứng, Trương Lập Hải lại nói tiếp: “Cháu còn hy vọng bọn họ không biết? Doãn Nam, nếu muốn người ta không biết thì bản thân đừng có làm, ông nội cháu vô cùng tức giận, thông qua bàn bạc của mọi người trong nhà, chú chính thức thông báo cho cháu, về nhà ngay lập tức, tối hôm nay lập tức về Thiên Thành, chấp nhận sắp xếp của cả nhà!”

“Còn có, cháu cũng đã lớn rồi, đúng lúc gần đây trong nhà đã tìm cho cháu một mối hôn sự ở thủ đô, lai lịch của đối phương không nhỏ, lần này trở về, luôn tiện tổ chức hôn lễ luôn đi!”

“Nghe thấy không? Doãn Nam?”

Liên hôn!

Lúc đó, trong đầu Lâm Doãn Nam chỉ xuất hiện hai chữ này.

“Không…cháu không về, cháu không kết hôn”, không cần suy nghĩ, Lâm Doãn Nam đã hét lớn từ chối.

“Không kết hôn? Cháu không có quyền lựa chọn, lập tức trở về cho chú!”

“Cháu không về!”

“Tút!”

Dứt lời, Lâm Doãn Nam nhanh chóng cúp điện thoại.

Giao hẹn với Vu Kiệt cô ta còn chưa hoàn thành!

Sao mà cô ta có thể trở về được?

Chuyện này vẫn còn chưa xong, cô ta làm sao có thể không hiểu đầu đuôi ra sao…mà trở về…

Huống hồ…

Một nửa của cuộc hôn nhân kia!

Căn bản không phải là người bạn đời mà cô ta yêu thương!

Người cô ta muốn…

Là…

Vu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.