Đệ Nhất Lang Vương

Chương 357: Mưa gió mịt mù (1)



: Mưa gió mịt mù (1)

Tổ tác chiến kinh tế?

Sao có thể? Làm sao anh Kiệt lại bị người của tổ tác chiến kinh tế đưa đi?

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lẽ nào vì số tiền hai mươi triệu tệ sao?

Không!

Làm sao có thể?

Trong lòng Trịnh Long thấy nặng nề, chau mày lại rồi sững người một lúc lâu.

Chuyện này không hề đơn giản như vậy!

Sau đó anh ta định thần lại, sốt sắng hỏi: “Anh Kiệt… Rốt cuộc anh Kiệt đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này, thành viên Mật Điệp Tư ở Hương Thành.

Các nhân viên Mật Điệp Tư đi đi lại lại, họ vì chuyện của cậu chủ mà ai nấy cũng căng thẳng đi điều tra.

Rốt cuộc là ai?

Vì chuyện gì? Vì sao lại bắt cậu chủ?

Chỉ thấy nhân viên ở đầu dây bên kia nắm chặt điện thoại nghiêm túc nói với Trịnh Long: “Anh Trịnh! Cậu chủ sau khi giải quyết cả nhà họ Mạnh ở bệnh viện Hương Thành, sau đó cậu chủ có dẫn thuộc hạ bị thương cùng với người nhà họ Dương quay về Ninh Thành”.

“Chuyện đó tôi có biết, tôi muốn biết là cậu chủ tại sao phải quay về Giang Thành, sau khi về Giang Thành thì đã xảy ra chuyện gì?”, Trịnh Long có chút sốt sắng, lớn tiếng quát. Anh ta vừa cởi bộ quần áo bệnh nhân ra, vừa cầm quần áo của mình lên.

Trong mắt anh ta, anh Kiệt xảy ra chuyện thì chính là chuyện của mình.

“Sau đó khi cậu chủ uống rượu với cậu chủ Đổng ở nhà hàng thì một cuộc điện thoại gọi tới, nội dung là trong thôn mà cậu chủ lớn lên ở đó có kẻ ác bá ăn chặn hai mươi triệu tệ tiền quyên góp. Vì sự việc quá cấp bách nên cậu chủ lập tức đi về thôn Vu Gia”.

“Sau khi cậu chủ và Vu Sơn gặp nhau thì đã giúp dân làng giải quyết ác bá đó, cuối cùng được biết hai mươi triệu tệ đã nằm trong tay hội trưởng Lý Giang Đào của hội thương nghiệp Vạn Hải Giang Thành. Cậu chủ lại đến hội thương nghiệp Vạn Hải đòi lại công bằng”.

Nghe đến đây, Trịnh Long không cảm thấy có vấn đề gì cả, sốt sắng hỏi: “Chẳng phải vậy là ổn rồi sao? Cuối cùng tại sao anh Kiệt lại bị người của tổ tác chiến kinh tế dẫn đi?”

Uy danh của tổ tác chiến kinh tế vang xa, Trịnh Long biết được điều này.

Vậy nếu như anh Kiệt xảy ra chuyện gì thì…

“Nhưng, điểm không ổn là ở đây”, tiếp đó trong điện thoại truyền lại giọng nói nghiêm ngặt: “Hôm đó Đổng Sinh ở hội thương nghiệp Vạn Hải chất vấn Lý Giang Đào chuyện chuyển nhượng cổ phần của nhà họ Đổng, sau đó hội trưởng Lý rõ ràng bị người của cục Giang Thành đưa đi rồi. Chỉ có điều, cùng ngày hôm đó lại lập tức được thả ra luôn”.

“Không chỉ như vậy, còn quay ngược lại vu khống nhà họ Đổng và cậu chủ thầm cấu kết với nhau với mục đích đánh lạc sự chú ý về vụ chuyển nhượng cổ phần. Nhưng người đứng sau vụ đó chính là Lý Giang Đào của hội thương nghiệp Vạn Hải”.

“Tổ tác chiến kinh tế Giang Thành không nói rõ ràng đã hạ lệnh bắt rồi dẫn cậu chủ và Đổng Sinh đi”.

“Có thể khẳng định, cậu chủ bị hãm hại, hơn nữa người đứng phía sau là nhân vật lớn nào đó ở thủ đô. Chỉ có điều, không biết cụ thể là ai, hiện giờ chúng tôi vẫn đang dốc sức điều tra, phía sau chuyện này quá phức tạp nên vẫn cần chút thời gian”.

Vu khống anh Kiệt ư?

Trịnh Long đứng trước giường, tay nắm chặt, năm ngón tay đan vào nhau.

Trong ánh mắt anh ta lúc này không che đậy được sự phẫn nộ, sắc mặt bắt đầu căng thẳng, gân xanh trên trán nổi hết lên, cảm giác mỗi huyết quản toàn thân đều cứng như xương sư tử đang giận dữ.

Hóa ra, trong những ngày tháng mình dưỡng bệnh, anh Kiệt đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Tại sao?

Tại sao mình lại không ở bên cạnh anh Kiệt?

Nếu không phải anh trai của anh ấy gọi điện thoại đến thì mình sẽ mãi mãi không biết những chuyện này.

Anh ta chau mày lại, nắm đấm nắm chặt rồi đấm lên tường, đấm vỡ cả chuông báo động.

“Tôi sẽ đến Giang Thành ngay”.

“Các người mau liên lạc với thủ đô đi, an nguy của cậu chủ không thể chậm trễ được”.

Kể cả Trịnh Long biết Vu Kiệt không muốn dùng thế lực và thân phận của mình để giải quyết mọi chuyện.

Nhưng, lần này tình hình lại khác.

Anh Kiệt! Hy vọng anh đừng trách tôi tự mình quyết định!

Sau khi nói xong, anh ta cúp điện thoại rồi nhanh chóng thay quần áo, nghiến răng nghiến lợi. Kể cả trong lúc mặc quần áo có chạm vào phần bụng thì anh ta vẫn cố chịu đau.

Không ngờ, mới đi đến cửa phòng bệnh thì y bác sĩ đã đến chặn ở cửa. Bác sĩ nhìn Trịnh Long ăn mặc chỉnh tề thì có chút nghi hoặc.

Chẳng phải bệnh anh vẫn chưa khỏi hẳn mà.

“Anh Trịnh? Anh ấn chuông báo động có chuyện gì không?”

Hóa ra là anh ta đã đấm vào chuông báo động. Lúc này anh ta mới bình thản đáp: “Là tôi không cẩn thận đấm vào, bây giờ tôi có chuyện gấp phải xuất viện nên phiền bác sĩ tránh ra”.

Nói xong anh ta định đi ra bên ngoài nhưng không ngờ bị bác sĩ giơ tay chặn lại: “Không được anh Trịnh! Vết thương của anh vẫn chưa lành, rời khỏi bệnh viện sẽ rất nguy hiểm…”.

Nhưng chưa đợi bác sĩ nói xong thì Trịnh Long đã ngắt lời ông ta.

“Tránh ra!”

“Anh trai của tôi bị bắt rồi, còn không biết sống chết thế nào”.

“Ông còn bắt tôi ở bệnh viện đợi?”

“Cút ra cho tôi”, sắc mặt Trịnh Long sầm lại, gân xanh trên trán đã nổi cuồn cuộn.

Cảnh tượng này khiến y bác sĩ giật mình kinh hãi.

Trịnh Long không thèm để ý đến họ mà đẩy bác sĩ ra rồi rời đi.

Không ai có thể ngăn cản tôi đi tìm anh Kiệt!

Lúc đi ra khỏi bệnh viện, Trịnh Long nhìn chằm chằm con đường phía trước, trong đầu cứ nghĩ về việc này.

Sau đó anh lấy điện thoại ta nhấc gọi đến số điện thoại trụ sở chính của Mật Điệp Tư ở thủ đô.

“Alo?”

Sau khi đầu dây bên kia bắt máy thì Trịnh Long lập tức nói: “Tôi là Trịnh Long!”

“Chuyện của cậu chủ. Lập tức báo cáo tin này với cô hai nhà họ Lý”.

“Không được chậm trễ, nhanh lên!”

Nhân viên Mật Điệp Tư thủ đô ở đầu dây bên kia lập tức nói: “Vâng thưa anh Trịnh”.

Đặt điện thoại xuống, Trịnh Long nhìn bầu trời phía xa, hoàng hôn cũng buông xuống.

Cô hai nhà họ Lý là ‘nữ cường nhân’ của trụ sở chính tổ tác chiến kinh tế, quản lý kinh tế các nơi của Hoa Hạ.

Nói cho cô ta thì chắc không có chuyện gì!

Chuyện này vẫn chưa xong đâu…



Trong nhà họ Lý ở thủ đô, Lý Châu, nhân vật quan trọng trong trụ sở tổ tác chiến kinh tế đang ngồi trước cửa sổ.

Trong đầu cô ta đang nghĩ đến một việc vô cùng quan trọng.

Phù!”, tiếp đó cô ta thở dài một tiếng về phía cửa sổ.

“Thôi bỏ đi, không muốn thì cũng chịu…”, cô ta khẽ lẩm bẩm một câu.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, nhất thời phá tan trầm tư của cô ta.

“Ting ting ting, ting ting ting”.

Lý Châu vội đi đến trước bàn, cầm điện thoại lên nhìn thấy số điện thoại là… Mật Điệp Tư của nhà họ Lý!

Lạ thật! Sao Mật Điệp Tư lại gọi điện thoại cho mình?

Không nghĩ nhiều, Lý Châu lập tức nghe điện thoại. Tiếp đó là những lời cấp bách truyền đến tai Lý Châu.

Xoẹt!

Trong thoáng chốc, Lý Châu cảm thấy hơi thở mình gấp gáp, hai mắt trợn trừng hồi lâu chưa khôi phục lại được.

“Cô hai! Chuyện lớn xảy ra rồi”.

“Cậu chủ… Cậu chủ bị người của tổ tác chiến kinh tế…”.

“Bị chúng vu khống cấu kết với gia tộc hạng một ở vùng đó…”.

“Cậu chủ bị dẫn đi rồi ạ…”.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.