Trong lúc Lâm Doãn Nam còn đang ngây người thì một bạt tai vang dội bỗng giáng vào mặt khiến cô ta sững sờ, mái tóc vốn dĩ rất xinh đẹp của cô ta lúc này xõa tung, rối bù giống như một bà già rũ rượi.
Một tát...
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Doãn Nam luôn được cả cả nhà nuông chiều, hôm nay...là lần đầu tiên cô ta bị ăn tát!
Còn là...người chú thân thiết xuống tay!
Nước mắt không biết từ khi nào đã chảy dài nơi khóe mắt!
Cô ta từ từ ngẩng đầu lên, động tác cứng nhắc và...uất ức!
“Làm loạn?”
Một lúc lâu sau, Lâm Doãn Nam lên tiếng.
“Cháu làm loạn?”
“Là Lục Chấn Hoa của tổ tác chiến kinh tế Giang Thành lấy chuyện công làm chuyện tư, vu oan...”. ngôn tình hài
“Đủ rồi!”
Không đợi Lâm Doãn Nam nói hết câu, Trương Lập Hải đã không chút lưu tình mà ngắt lời cô ta, dùng sự quyết đoán và uy nghiêm mà ông ta đúc kết được trong khoảng thời gian dài làm việc ở tổ tác chiến quyền lực đứng thứ ba ở Giang Thành, nghiêm giọng nói.
“Một tát này vẫn chưa đủ để đánh tỉnh cháu hay sao?”
“Những lời này không ai muốn nghe cả, cũng không cho phép cháu nhắc lại một lần nào nữa!”
“Bây giờ cháu phải về cùng chú, trịnh trọng xin lỗi bố mẹ cháu! Nghe rõ chưa?”
Không ngờ Lâm Doãn Nam vẫn đứng sững tại chỗ, giống như không nghe thấy gì, không hề nhúc nhích.
Trương Lập Hải thấy vậy thì cau mày, sắc mặt sa sầm, thở dài.
Sau đó ông ta khoát tay bảo vệ sĩ.
“Đưa cô chủ về nhà”.
“Vâng!”
...
Kế hoạch bỏ trốn...thất bại rồi!
Cô ta đã mất đi cơ hội trở về Giang Thành!
Một lúc sau, rất đông vệ sĩ đã đưa Lâm Doãn Nam trở lại đại sảnh nhà họ Lâm, không khí nghiêm túc khác hẳn lúc trước, giống như không khí lạnh giá vào tháng ba khiến người ta rùng mình.
Từng đợt gió lớn gào thét ngoài cửa thổi vào đại sảnh, khiến chỗ đèn chùm trên đầu mọi người đung đưa theo, những sợi quang xung quanh như pha lê va vào nhau tạo nên âm thanh giòn giã trong hành lang vắng lặng.
Từng hàng từng hàng bài vị được xếp ở trung tâm đại sảnh, tất cả đều là tổ tiên của nhà họ Lâm.
Lúc này gia chủ nhà họ Lâm, Lâm Chính Nguyên hai mắt sáng như đuốc, ngồi dưới hàng bài vị, phía trên đại sảnh.
Các vị trưởng lão ngồi ngay ngắn ở hai bên, còn đám con cháu thì cúi đầu nhìn nhau, siết chặt hai tay, chia nhau đứng dưới hành lang hai bên, không dám nói gì.
Lúc này, Lâm Doãn Nam đang đứng ở trong đại sảnh, ánh mắt u ám.
“Lâm Doãn Nam! Còn không mau nhận lỗi với bố mẹ!”
Trương Lập Hải đang đứng sau lưng cô ta, bỗng tiến lên một bước, trầm giọng nói.
Không ngờ chỉ thấy Lâm Doãn Nam không hề sợ hãi, lạnh nhạt nói.
“Cháu không sai...”
Xoẹt!
Lời này vừa nói ra!
Đột nhiên!
Tất cả mọi người có mặt ở đó bao gồm Trương Lập Hải đều giật mình!
Quản gia đứng bên cạnh Lâm Chính Nguyên bị dọa đến nỗi toát mồ hôi lạnh!
Ai dô, tiểu tổ tông của tôi ơi, khoan nhắc đến chuyện trước đây ở Giang Thành, chỉ với chuyện lúc nãy ở trong phòng đã lừa gạt gia chủ...
Ánh mắt quản gia lo lắng nghĩ ngợi, bất giác nghiêng đầu nhìn Lâm Chính Nguyên.
Đột nhiên sắc mặt ông ta trắng bệch.
Chỉ thấy ánh mắt Lâm Chính Nguyên lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt, so với lúc nãy đứng ở trước cửa phòng còn ảm đạm hơn!
Tâm trạng quản gia bỗng chùng xuống.
Xem ra đêm nay có lẽ sẽ là một đêm mưa máu gió tanh rồi!
Một câu nói lạnh lùng của Lâm Doãn Nam, khiến Trương Lập Hải giật mình kinh ngạc, mắt khẽ liếc về phía gia chủ một cái, chỉ thấy một khuôn mặt xanh mét.
Trương Lập Hải sải bước đến gần người Lâm Doãn Nam, đưa tay chỉ vào mặt cô ta lớn tiếng.
“Lâm Doãn Nam! Mày còn dám nói mày không sai, mày có biết lần này mày đã gây ra chuyện gì không!”
“Khoan nhắc đến chuyện mày ở tổng cục tham mưu Giang Thành bị sa thải, bắt đầu từ lúc đó, bảo mày về nhà mày sống chết không chịu nghe, bảo là muốn theo đuổi ước mơ”.
“Cuối cùng là tao đã lôi kéo quan hệ để đưa mày đến tổ tác chiến kinh tế, nếu như đã đến đó rồi thì làm cho tốt, ai ngờ mày!”
“Đội trưởng Lục đã gọi điện thoại đến tận nhà rồi đấy, mày có biết không! Giao cho mày một nhiệm vụ nhàn rỗi đi bắt người mà thôi, rồi mày bắt người như thế nào!”
“Nếu ai cũng giống như mày cầm trên tay một vụ án đã kết thúc rồi lại đi điều tra thêm lần nữa, vậy tổ tác chiến kinh tế làm sao mà vận hành được nữa, không phải sẽ lộn xộn hết cả lên sao”.
“Mày có biết không, đằng sau chuyện này không hề đơn giản như bên ngoài đâu! Mày tưởng chỉ dựa vào mày thật sự có thể điều tra rõ ràng được sao?”
“Điều mờ ám bên trong bố mày và tao đã quá rõ ràng rồi! Lần này nếu như tao không nhúng tay đưa mày về, không biết mày còn gây ra chuyện lớn như thế nào, mày có biết không?”
Hết câu này đến câu khác, mười mấy lời dạy dỗ liên tục vang lên bên tai Lâm Doãn Nam.
Nhưng mà cô ta vẫn không có phản ứng gì cả, giống như là không nghe thấy vậy.
Trương Lập Hải cau mày, trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Doãn Nam, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, sau đó nghiêm giọng nói.
“Lâm Doãn Nam! Bây giờ! Lập tức!”
“Xin lỗi bố mày ngay!”
Lâm Doãn Nam sau khi nghe xong chỉ từ tử ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mặt lạnh lẽo của Trương Lập Hải, giọng điệu cô ta vẫn lạnh nhạt như cũ đáp.
“Lúc ở Giang Thành là cháu đang điều tra sự thật, cháu không sai!”
Đột nhiên!
Sắc mặt Trương Lập Hải trắng bệch, tức giận nói.
“Mày muốn sự thật phải không? Vậy tao nói cho mày biết cái gì là sự thật!”
“Bản án Lục Chấn Hoa đưa cho mày chính là sự thật!”
“Không! Đó không phải sự thật!”
Lâm Doãn Nam đột nhiên hét lên, giọng nói có vẻ hơi khàn vì quá kiệt sức.
“Lục Chấn Hoa chính là một kẻ đạo đức giả, ông ta thông đồng với hội trưởng Lý vu khống hãm hại Vu Kiệt!”
“Ông ta chính là một kẻ tiểu nhân ra vẻ đạo mạo!”
“Mọi người căn bản không biết gì hết, mọi người...”
“Bốp!”
Lâm Doãn Nam chưa kịp nói hết câu thì một bạt tai vang dội dứt khoát vang lên, một vệt máu đỏ tươi chảy xuống từ khóe miệng cô ta.
Lại...là một cái tát!
Bên tai truyền đến một giọng nói uy nghiêm giống như núi Thái Sơn chèn ép khiến người ta khiếp sợ.
“Nghịch tử...”
Lâm Doãn Nam giật mình, cô ta hơi ngẩng đầu lên, nhưng lần này lại bắt gặp ánh mắt sắc như dao của bố mình.
Không biết từ khi nào, bố đã đi đến đứng ngay bên cạnh mình!
“Mày đúng là làm mất sạch thể diện của nhà họ Lâm!”
“Nhà họ Lâm từ trước đến nay luôn là một gia tộc an phận thủ thường, chỉ bởi vì mày là trưởng nữ, cho nên từ khi mày được sinh ra cho đến tận bây giờ tao luôn nâng mày như nâng trứng, hứng như hứng hoa, yêu thương hết mực”.
“Mày tự nhớ lại là xem, từ nhỏ đến lớn, người trong nhà có ai nói gì mày không, năm đó mày một mực đòi chạy đến ngoại tỉnh học đại học, còn muốn học chuyên ngành cảnh sát”.
Sắc mặt Lâm Chính Nguyên u ám, trầm giọng nói.
“Đối mặt với những chuyện này, tao luôn phải mắt nhắm mắt mở cho qua!”
“Còn mày thì sao! Mày báo đáp tao như vậy sao?”
“Không phải, bố…con…”
“Bốp!”
Lại một cái tát nữa vang lên!
“Nhốt mày trong phòng là muốn mày tự kiểm điểm lại bản thân, nhưng mày lại dám lừa dối tao? Mày có biết lúc đó mọi người lo lắng cho mày đến mức nào không?’
“Những chuyện này mày không hề quan tâm chút nào sao? Điều mày quan tâm chỉ có những sự thật không quan trọng kia sao?”
“Tao nói cho mày biết! Tao không cần mày giải thích!”
“Tao chỉ cần mày xin lỗi!”
Đối mặt với những lời quát mắng dữ dội của bố mình, Lâm Doãn Nam cúi đầu rất thấp.
Con không làm gì sai mà…
Tại sao lại ép con…
“Con không sai! Không sai! Không sai!”
Cô ta hét lớn, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào bố mình.
Cuối cùng!
Mọi nhẫn nại của Lâm Chính Nguyên đã hoàn toàn cạn kiệt, sắc mặt ông ta bình tĩnh, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, chắp tay sau lưng nói.
“Được! Được lắm…”
“Nếu đã như vậy, người đâu!”
“Hôm nay, ngay trước bài vị của liệt tổ liệt tông, đem gia pháp ra đây!”