Đệ Nhất Lang Vương

Chương 377: Xuống đao (2)



Lý Giang Đào hồ hởi lấy USB ra, quơ quơ trước mắt Vu Kiệt, sau đó cười một cách điên cuồng, rồi xoay người cắm USB vào máy tính.

“Ting…Ting…”

Máy tính phát ra âm báo, tiếp đó, một đoạn video xuất hiện trên màn hình.

“Vu Kiệt! Mở to mắt chó của mày, nhìn cho thật kỹ vào!”

Dứt lời, Lý Giang Đào nhấn nút phát.

Kế đó, video bắt đầu chiếu lại cảnh Vu Kiệt xông thẳng vào sảnh của hội thương nghiệp Vạn Hải, một người đấu với mười người, đánh cho đám bảo vệ nằm bò trên đất, không động đậy được nữa. Có thể thấy được lúc đó anh ra tay rất mạnh mẽ và hung hãn.

Ngay sau đó, hình ảnh chuyển tiếp đến văn phòng của hội trưởng ở tầng cao nhất.

Trong văn phòng, Vu Kiệt đạp mở cửa phòng, ra tay đánh bảo vệ của hội trưởng Lý bị thương.

Đoạn sau chuyển đến cảnh Vu Kiệt túm hội trưởng Lý lên, hành hung ông ta.

“Bíp!”

Âm báo vang lên, đoạn video đã kết thúc, màn hình trở nên tối đen.

Lý Giang Đào vờ tức giận, chỉ vào màn hình, lớn tiếng nói với ba người:

“Các người nhìn rõ cho tôi!”

“Hiện tại, nhân chứng, vật chứng đã đủ, dù các người không nhận tội, tôi cũng sẽ tống các người vào trại giam!”

Những người từng có mặt tại hiện trường đều biết rất rõ đoạn video này là cố ý cắt ghép để phục vụ cho mục đích riêng.

Sau khi xem xong đoạn video, mặc dù tay chân bị khóa chặt, nhưng Đổng Sinh vẫn siết chặt nắm đấm, xông lên, khiến cho dây xích phát ra một loạt âm thanh.

Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Lý Giang Đào, vẻ mặt vô cùng giận dữ, mở miệng mắng:

“Lý Giang Đào!”

“Ông cố ý cắt ghép video với mục đích độc ác! Ông là đồ ngậm máu phun người!”

“Nói cho cùng, ông dựa vào việc camera là của hội thương nghiệp Vạn Hải, thế nên tùy ý cắt ghép để gây hiểu lầm”.

“Đây là loại chứng cứ gì chứ hả?”

Hôm đó, suốt quá trình xảy ra sự việc, Đổng Sinh đều mặt tại hiện trường, anh đã tận mắt nhìn thấy tất cả.

Nào có chuyện anh Vu đánh người từ đầu đến cuối như thế!

Đây không phải ngậm máu phun người thì là gì?

Cái tên khốn kiếp Lý Giang Đào này lại dám cắt ghép video.

Hai mắt Đổng Sinh đỏ vằn tia máu, anh ta trừng mắt nhìn Lý Giang Đào, hệt như một con sư tử hung mãnh há cái miệng to như chậu máu của mình ra nuốt chửng tên khốn trước mặt.

“Hét cái gì mà hét!”

Thế nhưng, Lý Giang Đào lại bày ra dáng vẻ thỏa mãn khi thấy biểu hiện của Đổng Sinh, cảm giác sung sướng không gì cản nổi dâng trào trong lòng ông ta.

Ông ta cười một cách âm hiểm, bước đến cạnh Đổng Sinh, cúi người, mang theo hơi thở khiến người ta khó chịu, thì thầm bên tai anh ta:

“Mày có thể làm gì được tao?”

Sau đó ông ta đứng thẳng dậy, cười một cách khoái chí, hơi hất cầm lên, nhìn xuống Đổng Sinh và nói:

“Đổng Sinh ơi là Đổng Sinh! Đáng thương cho tao, lúc trước còn muốn hợp tác cùng gia tộc đứng đầu ở Giang Thành bọn mày…thế nhưng lại bị đám người thượng lưu bọn mày khinh thường, đuổi ra khỏi cửa!”

“Giờ thì sông có khúc, người có lúc! Thân phận cùng hoàn cảnh của chúng ta nay đã khác rồi!”

“Mày còn gì để ngông cuồng hử?”

Nói xong, ông ta tiến đến gần Đổng Sinh, dùng đôi mắt đã híp lại chỉ còn một đường kẻ nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mở miệng châm chọc:

“Đổng Sinh…chẳng phải lúc trước mày bị què à? Sao đột nhiên lại khỏi! Để tao đoán xem, là tên vô dụng Vu Kiệt này cứu mày đúng không?”

Nghe ông ta nói thế, ông cụ Đổng khẽ cau mày.

Sao Lý Giang Đào biết được chuyện này?

“Đáng tiếc tên vô dụng này chỉ có thể trị khỏi chân của mày mà thôi, giờ nhà họ Đổng gặp phải tai họa ngập đầu, việc này…không phải một tên nông dân như hắn có thể giải quyết được!”

Dứt lời, Lý Giang Đào từng bước ép sát Đổng Sinh, từ từ giơ chân lên.

Ngay sau đó, ông ta đột ngột đạp mạnh xuống đầu gối anh ta.

“Răng rắc…”

“Á…”

Âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, Đổng Sinh cảm giác dường như có vô số con bọ nhỏ tựa như những mũi tên xỏ xuyên qua đầu gối của mình.

Thoáng chốc, cơn đau khó tả ập đến.

Tuy rằng từ sau khi dùng thuốc, chân của anh ta đã đỡ hơn rất nhiều, không còn gặp khó khăn trong sinh hoạt hằng ngày nữa.

Thế nhưng… Dù sao anh ta cũng đã mất đi đôi chân này rất nhiều năm, sau khi bình phục, vẫn nên nghe theo lời căn dặn của bác sĩ, chăm sóc cẩn thận.

Vậy mà lúc này, tên khốn Lý Giang Đào lại…

Mồ hôi trên trán Đổng Sinh túa ra, anh ta cắn chặt răng, cố nén đau đớn.

“Lý Giang Đào, anh đừng có quá đáng!”

Ở bên cạnh, thấy cháu nội của mình đau đớn như vậy, ông cụ Đổng không khỏi lo lắng, quay đầu gào lên với Lý Giang Đào.

Nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của ông cụ, Lý Giang Đào hừ lạnh, cười một cách khinh miệt.

Ông ta lấy ra một xấp tài liệu, từ từ bước về phía ông cụ Đổng.

“Sao hả? Là giám định thương tật à?”

“Chẳng lẽ một lão già như tôi có thể đánh được anh à?”

Ông cụ Đổng cho rằng Lý Giang Đào lại muốn lập lại chiêu cũ, hừ lạnh nói.

Nhưng sau khi thấy ông ta mở tập tài liệu kia ra, vẻ mặt ông cụ Đổng dần cứng lại.

Đó không phải giám định thương tật mà là hợp đồng mua bán cổ phần của tập đoàn Đổng Thị.

Ngay lập tức…

Ông cụ Đổng trợn trừng mắt, vẻ mặt tràn đầy vẻ không dám tin, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên bản hợp đồng kia, mãi một lúc lâu sau, mới nói được mấy chữ:

“Anh…Lý Giang Đào…anh…”

“Thấy rõ chưa, ông Đổng?”

Lý Giang Đào cười khinh bỉ, ánh mắt lộ vẻ trêu tức.

“Ông nhìn đi, nhìn đế quốc thương nghiệp khổng lồ mà ông tạo dựng từ hai bàn tay trắng suốt thời trai trẻ chỉ trong chớp mắt …”

“…Biến mất gần như không còn gì, tôi đã mua phần lớn cổ phần của tập đoàn Đổng Thị, hiện tại, tôi chỉ cần ngoắc một ngón tay…”

“…Là có thể khiến đế quốc thương nghiệp khổng lồ của ông bị hủy diệt không còn sót lại chút gì…”

“Ha ha ha ha ha…”

Hợp đồng này mới về tay ông ta chưa lâu, sau khi được chủ tịch Lâm Nhã của tập đoàn Hoa Mỹ tài trợ 5 tỷ, ông ta đã gấp rút mua phần lớn cổ phần của tập đoàn Đổng Thị.

Việc này khiến ông ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Hừ!”

“Hiện tại, nhà họ Đổng các người cũng chỉ còn cái vỏ bọc mà thôi!”

“Ông không còn là ông Đổng được người người tôn kính người, còn mày…”

Lý Giang Đào bước đến, đối diện với khuôn mặt tái nhợt của Đổng Sinh, hung tợn nói:

“Mày không còn là cậu nhủ nhà họ Đổng cao quý, không coi ai ra gì nữa!”

“Còn mày nữa!”

Ông ta bước về phía Vu Kiệt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào anh.

“Mày dám ra tay tàn nhẫn với tao, tao cho mày biết…tao không để yên đâu!”

“Ông câm miệng cho tôi!”

Mặt Đổng Sinh trắng bệch, anh mở miệng rống lên với Lý Giang Đào.

“Hai người các người thông đồng với nhau, ỷ thế hiếp người, xem thường pháp luật, đổi trắng thay đen!”

“Ông cho rằng…”

Thế nhưng, Đổng Sinh còn chưa nói dứt lời, Lục Chấn Hoa vẫn luôn đứng bên cạnh xem diễn, đột nhiên nghe thấy mấy chữ “thông đồng với nhau”, không khỏi hốt hoảng, lập tức bước lên phía trước, mở miệng cắt ngang:

“Này! Cậu nói bậy gì đó!”

“Nói chuyện đàng hoàng cho tôi!”

“Cậu đang vu khống có biết không hả? Vu khống đấy!”

“Coi chừng tôi tố cáo cậu tội phỉ báng! Tôi sẽ tố cáo cậu tội phỉ báng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.