Đệ Nhất Lang Vương

Chương 40: Đập võ quán



Cuối hành lang tầng 16 bệnh viện số 1 Giang Thành.

Mạnh Hải châm điếu thuốc, khuôn mặt sây sẩm tiết lộ tâm trạng oán hận của ông ta.

“Reng, reng…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Alo?”

“Giám đốc, tôi vừa nhận được tin tức, tập đoàn Cao Thị đã mở cuộc họp quan trọng. Vu Kiệt, em trai Vu Sơn chủ động xin đến võ quán Long Tường đòi nợ!”, tiếng báo cáo vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

“Tôi biết rồi”.

Nói xong, Mạnh Hải cúp điện thoại, hai mắt nhìn lên cửa sổ thủy tinh, khuôn mặt già nở nụ cười lạnh lùng.

Thân là giám đốc ngân hàng, ông ta là người có thể lấy được tin tức về chủ tài khoản dễ nhất trên thế giới này.

Lưu Tam Pháo ở võ quán Long Tường là tên nghiện rượu, cờ bạc, mỗi ngày ngoại trừ dạy học trò võ để thu học phí ra thì chỉ biết đến quán bar uống rượu, đánh cược.

Nhưng lần nào ông ta cũng bị lừa, thua trắng vài triệu, người vợ ở nhà biết tin thì tịch thu hết tiền của ông ta, mỗi ngày chỉ cho vài đồng tiền lẻ.

Vì thế Lưu Tam Pháo chuyển hướng sang đá quý. Lúc trước, ông ta mượn cớ sinh nhật vợ mà đặt trước một lượng đá quý, bởi vì võ quán Long Tường rất có tiếng nên nhà họ Cao cũng không ký hợp đồng, cho rằng Lưu Tam Pháo sẽ chủ động trả tiền.

Ai ngờ sau khi đá quý đến tay thì ông ta lại block toàn bộ người nhà họ Cao, tập đoàn Cao Thị phái vài đám người đến đòi tiền thì đều bị Lưu Tam Pháo phủ nhận, cuối cùng còn cho người ra đánh.

Bởi vì không ký hợp đồng nên không thể đòi tiền theo pháp luật được.

Mạnh Hải đã nhớ kỹ chuyện này từ lâu.

Vừa hay nhân cơ hội này mượn đao giết người.

“Tên họ Vu, mày bẻ gãy hai chân con tao thì tao sẽ tiễn mày xuống suối vàng!”

“Bịch!”

Điếu thuốc bị ông ta vứt xuống đất, lấy chân dẫm mạnh vài cái.



Dương Cẩm Tú lén lút đến gần võ quán Long Tường. Cô cũng từng là nhân viên cấp cao của tập đoàn Cao Thị nên rất rõ ràng ý nghĩa của nơi này với nhà họ Cao.

Cô thậm chí còn không cần suy nghĩ cũng đoán ra được Vu Kiệt vì vài chục triệu tiền đá quý kia mà đến đây.

“Không ổn, Lưu Tam Pháo rất độc ác, ông ta rõ ràng là ăn quỵt mấy chục triệu đó, chú tìm ông ta đòi tiền thì khác nào tự sát?” . Đam Mỹ Sắc

Chỉ cần nghĩ đến mấy chục nhân viên của tập đoàn nhà họ Cao bị đánh là Dương Cẩm Tú đã thấy sợ hãi.

Chú thật sự rất biết đánh nhau!

Nhưng lẽ nào có thể chấp hết đám người trong võ quán?

Học trò của Lưu Tam Pháo có đến hơn 50 người, mỗi người một gậy, cho dù là tông sư trên núi cũng bị đánh cho kêu cha gọi mẹ.

Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, cô không thể nhìn anh đi chịu chết như thế được!

“Chú, chú cố chịu đựng, tôi đi tìm viện binh đến giúp chú!”

Nói xong, Dương Cẩm Tú lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.

Lúc này, Lưu Tam Pháo mặc bộ võ phục màu đen ngồi trong phòng làm việc, phì phèo điếu xì gà, tay nghịch dế. Đã lâu rồi ông ta không đi đánh cược, trong lòng bắt đầu bứt rứt không yên.

Số đá quý lừa được từ tập đoàn Cao Thị mấy tháng trước đã bán gần hết rồi, ông ta còn dư lại mười triệu.

Buôn bán đá quý đúng ngon ăn. Mấy viên đá quý hàng thật, giá gốc của nhà họ Cao bán cho người khác thì giá lại tăng lên gấp bội.

Hôm nào ông ta cũng phải đi làm thử cái này mới được!

Vừa nghĩ, Lưu Tam Pháo lại cong môi nở nụ cười đê tiện. Loại chuyện quỵt tiền này ông ta đã làm không ít lần, quen từ lâu rồi. Đang lúc ông ta nghĩ đến tập đoàn nào lừa đá quý thì có học trò đột nhiên tiến vào.

“Thầy Lưu!”

“Sao vậy?”, Lưu Tam Pháo hỏi.

“Ngoài cửa có một người nói là đến tìm thầy đòi nợ”.

Đòi nợ?

Lưu Tam Pháo cười lạnh.

“Lẽ nào đến đòi nợ cho nhà họ Cao?”, ông ta híp mắt.

“Đúng ạ”.

Đám người nhà họ Cao này đúng là không biết điều.

Thấy hậu quả của đám người đến đòi nợ rồi mà bây giờ vẫn muốn đòi tiền? Bọn họ hẳn phái người đến chịu chết thì có!

“Đi, đưa người vào đây”.

“Ơ… Nếu anh ta không đi thì sao?”, Học trò gãi đầu gãi tai hỏi.

“Thế mà cũng cần hỏi à, đương nhiên là đánh nó cho đến khi nó cút thì thôi”, Lưu Tam Pháo không chớp mắt mà mắng.

“Vâng”.

Học trò nhận được lệnh thì lập tức cầm gậy xông ra ngoài.

Đến võ quán học toàn là một đám máu chiến, thích bạo lực.

Mấy tháng này bọn họ trừ đánh bao cát ra thì chỉ có thể tập đá cọc gỗ, chán muốn chết, bây giờ cuối cùng cũng có một tên bao thịt đến, hy vọng có thể chịu đòn giỏi chút.

Mà Lưu Tam Pháo hoàn toàn không quan tâm chuyện này.

“Còn đến đòi nợ? Mơ đẹp đấy, ông đây tiêu bao nhiêu giờ còn lại có 10 triệu, trả mày thì ông đây ăn gió uống sương mà sống à!”

Ông ta vừa lải nhải, vừa tiếp tục hút xì gà, lại cầm tờ báo trên bàn, cười đê tiện.

Cuộc sống thế này mới đúng với mục đích ông ta học võ.

Thiếu tiền thì đi cướp.

Nắm đấm mạnh, da mặt dày, người khác cũng chỉ hết cách.

Không phục thì đến mà đánh, giỏi thì đánh đi!

“Rầm!”

Nhưng ngay lúc ông ta đang ảo tưởng, cười điên cuồng thì âm thanh đánh nhau từ bên ngoài truyền vào.

“Nhanh vậy đã đánh nhau rồi!”

Ông ta nhàn nhã mà ngáp một cái, cầm điện thoại bắt đầu bấm giờ: “Tao muốn xem xem lần này tên nhà họ Cao phái đến có cứng cáp hay không, cũng không biết chịu được mấy phút”.

Lại nghĩ, ngay cả một phút có khi cũng không chịu nổi!

Ông ta đặt điện thoại xuống, không quan tâm nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, âm thanh đánh nhau ngoài cửa dần dừng lại.

Lưu Tam Pháo lấy điện thoại ra: “Được đấy, thế mà chịu được những hơn 1 phút”.

Ông ta có hơi bất ngờ, xương tên nhãi này cũng cứng đấy.

Hơn 50 học trò của ông ta không được tính là cao thủ võ lâm nhưng đứa nào cũng lắm sức, một đánh 5 cũng không vấn đề gì, nhiều người đánh như vậy hẳn thằng nhãi kia cũng xong đời rồi.

Ài, lại là một tên đến ăn đòn.

Ông ta thở dài, cũng đúng lúc này, tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài cửa.

Tên học trò cầm gậy gỗ ban nãy biểu tình hoảng hốt xông vào phòng làm việc.

“Thầy… Thầy Lưu…”

“Biết rồi, biết rồi, có phải bị các cậu đánh đến tàn phế rồi không? Không phải vội, tìm người đưa nó đến bệnh viện, sau đó đến cục cảnh sát thông báo một tiếng, nói là người này đến đập võ quán, quy tắc giang hồ, không vi phạm pháp luật, không phải chuyện gì lớn”.

Lưu Tam Pháo tùy ý xua tay.

“Không… Không phải…”, gã học trò đang định nói gì đó thì không ngờ một bóng người lập tức xuất hiện ngay trước mặt gã khiến gã sợ đến mức mặt trắng bệch, không thốt nổi một lời.

“Không phải gì mà không phải, đừng lôi thôi, lẽ nào nó bị các cậu đánh chết rồi?”, Lưu Tam Pháo nghĩ đến nhiều người đánh như vậy, nói không chừng đã đánh chết người rồi. Như vậy thì hơi phiền phức. Ông ta vội ngẩng đầu lại phát hiện không biết từ khi nào đã có một thanh niên xuất hiện ở ngoài cửa.

Bên tai ông ta lập tức vang lên giọng nói trầm trầm của người đó.

“Loại người như ông mà mở võ quán thì thật đúng là làm mất mặt tổ tông. Ông Lưu, có trả tiền không?”

Đập quán, đến rồi đây!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.