Một đợt sấm sét nổ ầm ầm vang dội trong đầu Lý Giang Đào, ông ta sững người một lúc lâu, sau khi tinh thần bị chấn động, ông ta dần dần thở sâu khôi phục lại ý thức, mồ hôi lạnh toát ra ướt cả lưng.
Tên Vu Kiệt này…
Con mẹ nó, đâu phải là một tên thôn dân quê mùa bình thường!
Con mẹ nó, hắn chính là người có quyền thế nhất quốc gia này, là cậu chủ của nhà họ Lý, gia tộc hào môn đứng đầu thủ đô, ngự trị bốn gia tộc lớn!
Thân phận như thế này, cho dù Lý Giang Đào có thêm một trăm lá gan nữa thì ông ta cũng không dám đụng đến!
Nhưng mà bản thân ông ta đã…đụng đến rồi!
Người mà cậu chủ Thượng Quan muốn đối phó…
Vậy mà lại là…hắn!
Không phải cậu Thượng Quan nói rằng tên này chỉ là một tên nông dân ở thôn Vu Gia, chỉ là một tên đã xuất ngũ từ đội hậu cần sao!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Cả người ông ta bắt đầu run lên bần bật, hô hấp khó khăn, rùng mình giống như một con cá giãy đành đạch sắp chết.
Bình thường ông ta luôn cậy thế bắt nạt người khác đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc dựa vào người có thế lực lớn, ngoài việc chỉ có duy nhất một người chống lưng là cậu Thượng Quan ra, thì ở thủ đô này ông ta chẳng quen biết một người nào cả.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó cậu Thượng Quan chính là đối thủ của nhà họ Lý đứng đầu thủ đô, vậy thì cậu Thượng Quan sẽ không bỏ mặc mình giống như ngày hôm đó mình đã đối xử với Vu Quý rồi mặc kệ hắn ta chứ!
Vừa nghĩ đến ánh mắt kiên định và lạnh lùng của Vu Kiệt lúc nãy ở trong phòng thẩm vấn cùng dáng vẻ vừa chính trực vừa đáng sợ của Vu Kiệt trong phòng làm việc của ông ta ngày hôm đó...
Thảo nào…
Thảo nào…
Hóa ra thân phận thật sự của hắn chính là cậu chủ nhà họ Lý.
Mồ hôi lạnh lại thi nhau túa ra khắp người ông ta!
Toàn thân run bần bật.
Khác với phản ứng của hai người này, Vu Sơn đứng xem từ đầu tới cuối, trong lòng vô cùng vui mừng.
Sau khi nghe thấy cậu út gọi hai tiếng "cô cả", đầu tiên anh ta hít vào một hơi thật sâu, rồi sau đó trợn tròn hai mắt nhìn về phía Lý Châu.
Lẽ nào…
Mặc dù Tiểu Kiệt là em trai của mình, đúng là người trong gia đình mình, nhưng mà ai cũng biết, lúc nhỏ cậu út được bố mẹ của Vu Sơn nhặt về nuôi, từ đó trở đi, bản thân mới có em trai.
Vẻ mặt Vu Sơn đầy kinh ngạc.
Chả trách lúc nãy ở bên ngoài vị cô hai đó đã nói cảm ơn mình…
Chả trách…
Sau một hồi bàng hoàng, trên khuôn mặt anh ta chợt trở nên vui mừng.
Tiểu Kiệt…
Đã tìm thấy người nhà của mình rồi!
Giờ phút đó, trong lòng Vu Sơn bỗng dâng lên một niềm vui khó tả, vui thay em trai mình!
Thời gian chỉ vỏn vẹn vài giây nhưng khả năng tư duy của bộ não con người lại cực kỳ nhanh, cực kỳ nhanh...
Trong vài giây này, biểu cảm ai nấy cũng đã nhanh chóng thay đổi.
Có người thì kinh hoàng, có người thì bị sốc, có người thì cảm thấy may mắn, còn có người thì vui mừng...
Nhưng mà!
Thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi đi, không bao giờ dừng lại một phút giây nào.
Khi Lý Châu ở hành lang nghe thấy lời này, cô ta bỗng nhướng mày.
Đứa cháu trai này…
Ngay sau đó, cô ta liền thu lại vẻ mặt ôn hòa, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Chấn Hoa một cái, nghiêm nghị nói.
“Hai người còn không mau cút vào đây!”
“Cần tôi đến mời vào không?”
Lời này vừa dứt!
Xoẹt!
Lục Chấn Hoa đang nằm bẹp trên mặt đất, còn Lý Giang Đào thì đang dựa vào tường, vẻ mặt sửng sốt.
Hai người nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, đại não cũng nhanh chóng hoạt động.
Đi vào!
Đi vào đó làm gì?
Làm gì mới có thể cứu được bản thân?
Người chống lưng của cả hai đều là cậu Thượng Quan!
Cũng chính vì mệnh lệnh của cậu Thượng Quan nên hai người mới chọc phải nhân vật lớn như thế này, mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay!
Mặc dù cậu Thượng Quan cũng là một trong bốn gia tộc đứng đầu thủ đô.
Nhưng…
Nhà họ Lý sau lưng Vu Kiệt lại chính là gia tộc hào môn ngự trị bốn gia tộc lớn ở thủ đô!
Đó là sự tồn tại của một nhân vật có quyền lực lớn đến nỗi chỉ cần khẽ động ngón tay cũng có thể khiến một gia tộc nào đó tan thành mây khói!
Một sự tồn tại như vậy, nếu như hai người bọn họ vì cái gọi là trung thành mà vẫn đứng về phía cậu Thượng Quan.
Vậy thì đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết!
Vào lúc này bất luận là ai, trong thâm tâm hai người bọn họ cũng đều đã hiểu rõ bản thân mình nhất định phải trả giá cho những gì mà mình đã gây ra, cho những gì mình đang trốn tránh hay lợi dụng quyền lực để chèn ép người khác, tất cả mọi thứ đều phải trả giá…
“Độp!”
Những người đứng phía sau Lục Chấn Hoa bỗng nhiên thả ông ta ra, thân thể mềm nhũn lập tức ngã xuống đất không có chỗ dựa, dáng vẻ loạng choạng trông vô cùng thảm hại.
Ông ta vừa lẩm bẩm gì đó vừa chậm rãi đứng dậy đi đến cạnh tường, vất vả đỡ Lý Giang Đào đứng dậy.
Lý Giang Đào ôm lấy cánh tay đang cực kỳ đau đớn, cắn răng chịu đựng đứng dậy, hai người lại nhìn nhau, trong mắt vô cùng phức tạp.
Bốn mắt nhìn nhau chẳng nói gì, nhưng lại như hiểu thấu lòng nhau.
Trong phòng thẩm vấn.
Vu Kiệt vẫn chắp tay sau lưng như cũ đứng trước đống xích sắt kia.
Nhìn từ xa, bóng lưng vững chãi ấy giống như thiên quân vạn mã!
Đổng Sinh và ông cụ Đổng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Ông cụ Đổng dần dần tỉnh lại sau hàng loạt tiếng bước chân nặng nề và đều răm rắp kia, cả người yếu ớt nhìn bóng lưng hiên ngang oai hùng trước mặt.
Trong lòng không khỏi cảm khái, không hổ là cháu trai của ông cụ Lý, không hổ là người nối dõi của nhà họ Lý, kình lực trong cơ thể đó không phải người thanh niên bình thường nào cũng có được.
Ông ta đã có thể tưởng tượng ra được, nhà họ Lý trong tương lai chắc chắn sẽ mở ra một đỉnh cao mới, một vòng vinh quang mới dưới sự dẫn dắt của vị cậu chủ này…
Thậm chí là làm nên một sự thay đổi lớn của Hoa Hạ!
Bởi vì ông ta biết Vu Kiệt, đứa trẻ này tính tình rất tốt, là một đứa trẻ ngoan!
Bản thân thật sự…vô cùng mong chờ!
Sau khi nghe thấy giọng nói của cô hai nhà họ Lý, Lý Châu, ông ta bất giác rùng mình một cái, cô hai…đích thân đến rồi sao?
Cô hai nhà họ Lý!
Cô ấy chính là ngôi sao mới vô cùng sáng giá của Bộ kinh tế suốt mười năm qua, là một trong những Bắc Đẩu Thái Sơn của tương lai!
Vậy mà…
Hai chữ “cô cả” kia của Vu Kiệt đã khiến sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi, đầy vẻ kinh ngạc!
Khóe miệng bất giác lẩm bẩm.
Thân phận cậu chủ hôm nay cuối cùng cũng được công bố rồi sao!
Từ khi ông ta biết được chuyện này, bản thân vẫn luôn lặng lẽ giữ bí mật để bảo vệ cậu chủ.
Cuối cùng…
Ngày hôm nay…cũng được công bố rồi sao?
Vậy bản thân ông ta phải chờ xem thiên hạ sẽ có phản ứng như thế nào!
Cậu chủ nhà họ Đổng và cậu chủ nhà họ Lý có quan hệ tốt đẹp, còn gì vẻ vang hơn nữa.
Nghĩ đến đây, ông cụ Đổng khẽ mỉm cười.
Cho dù hôm nay ông ta có phải bỏ mạng lại đây thì cũng không còn gì phải hối tiếc!
“Lộp cộp!”
“Lộp cộp!”
Ngay khi ông cụ Đổng đang suy nghĩ về tương lai thì hai người Lục Chấn Hoa và Lý Giang Đào đang loạng choạng bước vào phòng thẩm vấn với vẻ mặt sợ hãi, sau đó thẳng người quỳ xuống trước mặt Vu Kiệt.
Lý Giang Đào nghiến răng, chịu đựng cơn đau phát ra từ chân, mồ hôi trên trán ông ta chảy ròng ròng.
“Anh…anh Vu…a…không phải!”
“Cậu chủ Vu…ấy…cũng không phải!”
“Cậu chủ Lý…”
“Đúng đúng đúng, là cậu Lý, cậu Lý”.
Lục Chấn Hoa lắp ba lắp bắp nói, nụ cười ngượng nghịu và khóe miệng run bần bật thể hiện rõ cảm xúc của ông ta ngay lúc này.
"Cậu Lý…là lỗi của chúng tôi, trách chúng tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, vì lợi ích trước mắt mà làm trái lương tâm."
"Những ngày qua đối xử với cậu như vậy, chúng tôi thật là tội đáng muôn chết, thật là kẻ không biết điều!"
“Chúng tôi biết sai rồi, cậu Lý, cầu xin cậu tha thứ cho chúng tôi đi, cầu xin cậu đấy, cậu Lý!”
Lục Chấn Hoa cúi đầu, miệng không ngừng cầu xin, hai mày cau lại, vẻ mặt đầy lo lắng.
Chỉ mới vài giờ đồng hồ trôi qua mà điệu bộ độc đoán, kiêu căng và ngạo mạn ban đầu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ cực kỳ hèn mọn này.
“Đúng vậy…cậu chủ Lý…”
“Chúng tôi xin lỗi cậu, chúng tôi biết sai rồi!”
“Cầu xin cậu Lý…đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi đi…”
Lý Giang Đào cắn răng chịu đựng cơn đau, khuôn mặt của ông ta nhăn lại một cách đáng sợ, cúi đầu xuống phụ họa theo Lục Chấn Hoa.
Hai người họ đều biết rõ, lúc này còn không cúi đầu thì chính là đồ ngu!
Không ngờ hai người còn chưa nói xong, Đổng Sinh đứng ở bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng, ngắt lời lên tiếng chế nhạo.
“Ha!”
“Thái độ lúc nãy không hề giống bây giờ chút nào, người nào đó hận không thể đuổi giết ba người chúng tôi đến cùng cơ mà!”
“Sao thế?”
“Bây giờ biết sợ rồi sao?”
Đổng Sinh vừa quát lên, hai người kia bị dọa đến nỗi sợ run bần bật.