Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ thái dương trượt xuống cằm, sau đó rơi xuống sàn nhà ẩm ướt, thế nhưng hai người bọn họ lại chẳng có chút phản ứng nào.
Trái khế trên cổ Lý Giang Đào và Lục Chấn Hoa không ngừng nhấp nhô, nuốt từng ngụm nước bọt.
Người…
… Đứng sau...
Cả hai sững sờ, tim bọn họ chùng xuống, không còn oán trách, đùn đẩy lẫn nhau nữa.
Vu Kiệt…
Sao hắn…
… Sao hắn biết cậu Thượng Quan...
“Sao hả?”
“Là để tôi nói hay chính các người chủ động nói!”
Vu Kiệt khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người, hệt như mũi kiếm vô cùng sắc bén.
Không đợi bọn họ kịp hoảng sợ, một giọng nói lạnh lùng vang lên trước mặt, tựa như một trái boom nổ “ầm ầm” bên tai hai người.
Ong ong ong …
Cứ như tai bị nhét đầy bông, phát ra âm thanh “ong ong” cực kỳ khó chịu.
Ngoài kinh ngạc, còn có khiếp sợ.
Lý Giang Đào cùng Lục Chấn Hoa liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, cảm giác nghi ngờ trào dâng trong lòng họ, cả hai đều nghĩ đối phương đã âm thầm để lộ thông tin của cậu Thượng Quan.
“Chắc chắn là ông!”
“Đừng tưởng tôi không biết ông là thứ khốn kiếp!”
“Nhân lúc tôi ra ngoài, ông đã chạy đến xum xoe nịnh hót cậu Lý, còn vu oan giá họa cho người khác!”
Lục Chấn Hoa đứng bật dậy, chỉ vào Lý Giang Đào, chửi ầm lên.
“Tự hỏi lương tâm ông mà xem, mấy năm nay, cậu Thượng Quan cho ông không ít lợi ích, vậy mà ông lại đối xử với cậu ta như vậy, ông đúng là thứ khốn kiếp mà!”
“Cậu Lý, cậu thấy rồi đó, ông ta là tay sai của cậu Thượng Quan ở Giang Thành, chính cậu ta đã sai khiến tên vô sỉ Lý Giang Đào này, sau đó tên này chạy đến uy hiếp tôi, nếu tôi không theo thì phải mất mạng, tôi… bị ép buộc… bất đắc dĩ mà thôi…”
Lục Chấn Hoa rống giận, cứ như nghe thấy điều gì đó bi thương lắm, nước mắt cá sấu thì nhau chảy xuống.
“Mẹ kiếp, bớt ngậm máu phun người đi, ông giả vờ giả vịt cái con mẹ gì hả?”
“Ai vừa ăn cướp vừa la làng còn chưa biết được đâu!”
“Cậu Thượng Quan là người có ơn với tôi, sao tôi có thể để lộ ra chứ hả?”
“Nếu phải nói thì chắc chắn là thứ khốn kiếp nhà ông! Chính do ông ra ngoài xun xoe nịnh nọt cô hai nhà họ Lý đòi công lý. Bằng không sao ông đây lại trúng một viên đạn hả? Đồ láo toét!”
“Vừa nãy rõ ràng là diễn kịch cho ông đây xem, tưởng ông đây dễ mắc lừa vậy hả?”
Lý Giang Đào cũng không chịu yếu thế, duỗi cổ, hai mắt đỏ lên, mở miệng khép miệng đều là “ông đây”, rống lên phản bác.
“Ông nói láo!”
“Ông đây có chứng cứ!”
Nói xong, Lục Chấn Hoa lấy di động, mở ra, bên trong có lưu lại đầy đủ những cuộc gọi giữa Lý Giang Đào và người được gọi là cậu Thượng Quan.
“Cậu Lý à! Tôi thật sự là người vô tội mà, tôi vẫn luôn an phận làm đội trưởng Lục của tổ tác chiến kinh tế, không hề muốn dính dáng đến những chuyện như vậy, là do tên Lý Giang Đào này uy hiếp, ép buộc tôi phối hợp với ông ta nhằm vào cổ phiếu của nhà họ Đổng, lật đổ nhà họ Đổng, còn khiến ba người…”
“Bốp!”
Không đợi Lục Chấn Hoa nói hết lời, điện thoại đã bị một bàn tay đánh văng xuống đất.
“Lục… Chấn… Hoa…”
“Ông là… đồ vô liêm sỉ… hèn hạ!”
Lý Giang Đào trợn tròn mắt, trong mắt toàn là tia máu, nhìn chằm chằm vào Lục Chấn Hoa, ông ta cắn chặt răng, rít từng chữ qua kẽ răng.
Ông ta không ngờ Lục Chấn Hoa có thể vì nịnh nọt mà đảo lộn thị phi như vậy.
Hai người trừng mắt, giằng co với nhau, hệt như hai con chó điên, không ai chịu nhường ai.
…
Bọn họ tranh cãi không ngớt, nước bọt văng tung tóe.
Hệt như một vở hài kịch, mà lại, so với hài kịch còn đặc sắc hơn.
Chẳng qua Vu Kiệt chỉ lừa bọn họ mà thôi, ai ngờ bọn họ lại chính miệng nói ra hết sự thật.
Trong phòng thẩm vấn.
Lý Châu đứng ngoài cửa, muốn nhìn xem đứa cháu trai tài giỏi của mình sẽ xử lý việc này như thế nào.
Khi nghe được ba chữ “cậu Thượng Quan”, nét mặt cô ta lập tức thay đổi, hơi híp mắt lại.
Lúc này, trong đầu cô ta hiện lên tư liệu về gia tộc Thượng Quan, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, có vị thế ngang bằng với nhà Hiên Viên.
Cậu Thượng Quan…
Sao hắn ta lại ra tay với Tiểu Kiệt…
Chẳng lẽ…
Mày Lý Châu cau lại thành một đường vạch đen.
Cô ta không nhịn được lẩm bẩm tự hỏi hết lần này đến lần khác.
Cậu Thượng Quan…
Gia tộc Thượng Quan là một trong bốn gia tộc giàu có lớn nhất thủ đô, dù là ở thủ đô thì đó cũng là một dòng tộc mà dân thường chỉ có thể ngước nhìn.
Lý Châu cũng đã từng nghe thấy danh tiếng của cậu Thượng Quan này, từ nhỏ đã được gia chủ đưa ra nước ngoài du học, dạo gần đây mới về nước, chưa từng lộ diện công khai lần nào.
Thế nhưng…
… Nhà Thượng Quan cùng nhà họ Lý từ xưa đến nay vốn nước sông không phạm nước giếng.
Cậu Thượng Quan này sao lại…
Chẳng lẽ trước đó, thân phận thật sự của Tiểu Kiệt đã…
Lý Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm trong suy tư.
…
Trong phòng thẩm vấn.
Tiếng cãi vả vẫn vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong phòng như cũ.
Giọng của Lý Giang Đào cùng Lục Chấn Hoa không ai thua ai, người này so với người kia còn to hơn.
Hai người mặt đỏ tía tai, hận không thể xắn tay áo lên vật lộn.
Vu Kiệt chỉ nói hai câu đã có thể bỏ túi toàn bộ thông tin mật của bọn họ.
Nhưng một chút mưu kế vặt vãnh ấy có là gì, nhớ năm đó, bắt được tù binh ở biên cảnh, muốn moi được tin tức còn khó hơn như vậy nhiều.
Quả không hổ danh là vua của tiểu đội Lang Nha.
Không hổ là Lang Vương.
Cậu Thượng Quan…
Vu Kiệt lẩm bẩm.
Đó là ai? Ai muốn hại mình?
Anh âm thầm nhớ kỹ cái tên này.
Ngay sau đó…
… trong chớp mắt…
“Đủ rồi!”
Tiếng quát lạnh lùng cắt đứt cuộc cãi vả của hai người.
Một ánh mắt sắc bén nhìn chòng chọc vào hai kẻ đang đỏ mặt tía tai.
Dưới ánh đèn dây tóc là một khuôn mặt góc cạnh như được đẽo gọt bằng dao cùng với đôi mắt sâu thăm thẳm những lại tràn đầy lạnh lùng.
Từ xa nhìn lại, khiến người ta có cảm giác tựa như một vị thần, đỉnh đầu có hào quang chính nghĩa chiếu rọi.
Vù!
Thoáng chốc…
Phòng thẩm vấn trở nên tĩnh lặng.
Lúc này, hai người Lý Giang Đào mới nhớ đến mục đích mà bọn họ đến đây, vội vàng quỳ xuống.
“Soạt…”
“Soạt…”
“Cậu Lý! Cậu Lý! Xin cậu tha cho tôi đi, đều là lỗi của Lý Giang Đào, không liên quan gì đến tôi!”
“Nếu cậu Lý bằng lòng bỏ qua cho tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa để trả ơn cho cậu”.
Lục Chấn Hoa dập đầu liên tục, vừa dập đầu vừa nói không ngừng.
Thế nhưng, trong lòng ông ta lại đang gõ bàn tính, vứt bỏ chỗ dựa là cậu Thượng Quan cũng chẳng sao, nếu có thế dựa vào cậu Lý, đó mới là không lỗ.
Thấy vậy, Lý Giang Đào nào có chịu yếu thế.
Được thôi!
Không phải là dập đầu thôi ư?
Ông mày làm theo!
“Cậu Lý!”
“Tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu!”
Dứt lời, ông ta cũng dập đầu tiên tục, hoàn toàn không để tâm đến vết thương ở tay và chân của mình.
Làm trâu làm ngựa cho cậu chủ nhà họ Lý ngon hơn nhiều so với làm trâu làm ngựa cho cậu Thượng Quan!
Lý Giang Đào cũng không phải tên ngốc, ngược lại, ông ta là một thương nhân khôn khéo.
Nếu có thể dựa vào gốc đại thụ nhà họ Lý này, vậy chẳng phải sớm muộn gì tất cả hội thương nghiệp ở Hoa Hạ cũng thuộc về ông ta hay sao?
Thế nhưng…
Thế nhưng, bọn họ không ngờ rằng…
… Vu Kiệt không giống với những cậu ấm nhà giàu khác.
Trên người anh mang dòng máu của Lang Vương mà không một ai trong số đám con cháu thế gia ở Hoa Hạ có được.
Thế nên…
Bất kể bọn họ có ra vẻ chân thành cỡ nào thì Vu Kiệt cũng không thay đổi sắc mặt.
Trái lại…
Anh còn tỏ vẻ khinh thường, chẳng thèm khó tới.
Ngay sau đó…
Vu Kiệt hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói:
“Trời có đạo trời, người có đạo của người”.
“Không phải không báo mà là chưa đến lúc báo”.
“Tôi bỏ qua cho các người, thử hỏi pháp luật có bỏ qua cho các người không?”
Nói xong, Vu Kiệt bước đến gần hai người, nhìn một lượt cả hai, sau đó trầm giọng nói:
“Các người… chờ ngồi tù đi!”
Dứt lời, anh bước ra cửa, không hề quay đầu nhìn lại.