Đệ Nhất Lang Vương

Chương 412: Đây chính là nguyên tắc



Không khí trong phòng giám sát vô cùng u ám.

Trước mắt là tất cả các góc giám sát ở trạm tàu cao tốc, bao gồm cả sảnh lớn.

Những nhân viên vốn dĩ đang trong phòng làm việc lúc này lại như chó nhà bị đeo xích, cúi thấp đầu, vẻ mặt căng thẳng đứng ở cửa trạm, khoé mắt chốc lát lại nhìn về phía mười mấy tên vệ sĩ mặc vest đen canh giữ hai bên phòng giám sát.

Ánh mắt sợ hãi!

Khủng bố hơn là…

Khẩu súng đen ngòm sau lưng bọn họ.

Mười mấy tên vệ sĩ mặc vest đen ai cũng cao to cạm vỡ, sống lưng thẳng tắp, tư thế nghiêm chỉnh, nhìn từ góc độ nào cũng đều có thể nhìn ra mấy gã này được huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa cặp kính trên sống mũi bọn họ còn giấu đi đôi mắt sắc lạnh.

Con trai của cô chủ thứ 3 đời thứ 2 nhà họ Lâm ở Thiên Thành!

Đường đường là con trai ruột của ông trùm xã hội đen Trương Lợi Hải, người nắm giữ quyền lực tối cao ở Giang Thành, xét về địa vị hay tài lực đều áp đảo Trương Thế Đào vừa lập được công lớn đang nổi tiếng trong thời gian gần đây.

Đuổi hắn ta xuống xe, còn sử dụng còng tay?

Không phải tìm cái chết, vậy thì là gì?

Dám vuốt râu hùm, ăn gan hùm mật báo sao?

Khuôn mặt những nhân viên giám sát bắt đầu lộ vẻ lo lắng.

Mà thanh niên bị chiếc còng bạc lạnh lẽo còng tay chính là cậu chủ nhà họ Lâm ở Thiên Thành trong truyền thuyết, con trai của Trương Lợi Hải-Trương Hàn, hắn ta chậm rãi nâng đôi mắt hờ hững đầy sát khí lên!

“Bắt tôi?”

“Hơ…”

“Hơ…”

Chiếc còng tay bị hắn ta chơi đùa phát ra tiếng va đập lách cách.

“Bộp, bộp!” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Giây tiếp theo, cùng với tiếng bước chân trầm thấp vội vã là một người đàn ông trung niên mập mạp mặc đồng phục đen, theo sau là Lý Minh và nhân viên đã đuổi Trương Hàn xuống xe lúc trước, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất, gấp rút chạy tới!

Người đàn ông trung niên là chủ nhiệm phụ trách quản lý các hoạt động hàng ngày trên tàu cao tốc, cũng là tổng phụ trách chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ nhân viên trên tàu, Du Đào!

Trước khi nhận được thoại của ông trùm quyền lực kia thì ông ta đang ở phòng làm việc uống trà, vui vẻ ôm ấp cô thư kí nhỏ.

Nhưng… Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Khi ông ta nhận được thông tin cấp dưới của mình, tên chết bằm Lý Minh kia động tay động chân với cậu ấm nhà Trương Lợi Hải, con cháu nhà họ Lâm ở Thiên Thành thì liền bị doạ tụt quần, ngay cả giày cũng không kịp mang đàng hoàng đã vội vàng chạy tới đây, giữa đường còn nhân tiện mắng cho Lý Minh một trận.

Vừa đến trước cửa Du Đào đã bày ra nụ cười nịnh hót, giơ tay lên, gập người xuống, nhẹ nhàng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa vang lên, ánh mắt Trương Hàn trở nên sắc lạnh hệt như một lưỡi dao đâm thủng tim gan, hai mắt hắn ta quét qua rồi dừng lại trên người Du Đào.

“Đến nhanh quá nhỉ?”

Hắn ta mở miệng, giọng điệu đó nhất thời khiến cả người Du Đào lạnh cóng.

“Vâng…vâng…”

Trả lời lại một câu, Du Đào nhanh chóng quay đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Lý Minh: “Ngây ra đó làm gì? Còn không mau tới đây xin lỗi cậu Trương đi, cậu muốn chết hả?”

Nói xong, ông ta dẫn đầu bước vào phòng giám sát, cực kì giống một con chó giữ nhà vẫy đuôi với Trương Hàn, vội vàng giải thích: “Cậu Trương, cậu Trương, thành thực xin lỗi!”

“Khiến cậu chịu oan ức, tôi…tôi…tôi xin lỗi cậu!”

“Thành thực xin lỗi…”

“Oan ức?”

Trương Hàn khẽ nâng cằm sau đó đưa mắt về phía Du Đào, nhìn Lý Minh đang đứng sau lưng ông ta, giơ tay chỉ vào mặt anh ta: “Oan ức này, không tính là oan ức đâu!”

“Nói theo trẻ con, đây là phạm sai lầm, nói theo người lớn, đây là lạm dụng tư quyền, mưu sát, lấy còng tay còng tôi lại, còn đè trên mặt đất, việc này không đơn giản chỉ là oan ức, một câu xin lỗi mà cũng muốn giải quyết dứt điểm chuyện này?”

“Nằm mơ, suy nghĩ viển vông quá đấy!”

Lúc nãy ở trên tàu cao tốc Trương Hàn đã nhẫn nhịn rất lâu.

Là con cưng của Trương Lợi Hải, con của nhân vật lớn có tiếng tăm vang dội ở thành phố Giang Thành, thậm chí còn là cháu ngoại nhà họ Lâm danh tiếng lừng lẫy ở Thiên Thành rộng lớn!

Đây là lần đầu tiên hắn ta bị đối xử như vậy!

Mà người đối xử với hắn ta như vậy chính là Lý Minh.

Người này, bây giờ đang đứng sau lưng Du Đào, siết chặt nắm đấm, đầu mày nhíu lại, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, thái độ của một người đàn ông không chịu cúi đầu.

“Việc…việc này…”, trong lòng Du Đào hoảng sợ, cũng hiểu rõ ý tứ của những lời này.

Muốn giải quyết việc này, thật không đơn giản như vậy!

Nhưng nếu như không giải quyết?

Đừng nói là ngồi một chỗ yên ổn trong tù, ngay cả nửa đời còn lại của ông ta cũng vì chuyện này mà hủy hoại trong phút chốc.

Vừa nghĩ tới đây, sự hoảng sợ trong lòng Du Đào lập tức trỗi dậy, tiếp theo liền quay đầu nhìn Lý Minh: “Cậu còn đứng im đó làm gì? Làm cái cây hả? Còn không mau xin lỗi cậu Trương!”

Xin lỗi?

Hai chữ này chẳng khác nào ranh giới ngăn cách giữa trời vài đất, khảm sâu vào nguyên tắc của Lý Minh.

Anh ta nghiến răng, sắc mặt có chút sợ hãi, ngẩng đầu kiên quyết nói: “Tôi không sai!”

“Tất cả đều làm theo quy định, gây rối loạn trật tự thường lệ trên tàu cao tốc, ngang ngạnh cưỡng ép, ảnh hưởng tới trải nghiệm đi tàu của người khác!”

“Dựa theo cách xử lý thông thường thì tôi làm như vậy chẳng có chỗ nào sai cả!”

Từng câu từng chữ Lý Minh nói ra đều dựa trên lý lẽ.

Nhưng trên thế giới này, một người không phải chỉ cần có lí lẽ là có thể đi vòng quanh thế giới.

Nghe lời anh ta nói, Trương Hàn đứng lên, lạnh lùng mở miệng: “Ảnh hưởng?”

Ảnh hưởng cảm nhận đi tàu của những người khác?

Trường Hàn cảm thấy buồn cười, hắn ta phải quan tâm cảm nhận đi tàu của người khác có tốt hay không sao?

Hắn ta phải nhân nhượng kẻ khác?

Trước nay chỉ có người khác chiều theo hắn ta, từ khi nào tới lượt hắn ta nhân nhượng kẻ khác?

Buồn cười!

Hắn ta tiến lên phía trước, hai tay đút túi quần, đi từng bước về phía Lý Minh.

Nhìn thấy tình hình này, gương mặt Du Đào biết sắc: “Cậu Trương, cậu Trương, cái…cái này…cậu khoan dung độ lượng, đừng để tâm, nhất định đừng để tâm. Thằng nhóc này não bị úng nước rồi, có một số việc không nghĩ thông suốt được, thực ra…”

“Cút!”

Còn chưa đợi ông ta nói xong, một chữ “Cút!” gầm lên khiến ông ta động cũng không dám động.

Sau đó, Trương Hàn giơ tay đẩy Du Đào sang một bên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Minh: “Mày, được lắm!”

“Có điều, mày nói tao làm ảnh hưởng tới người khác, vậy mày có biết hành động hôm nay của mày đã ảnh hưởng tới tao thế nào không?”

“Không biết!”, Lý Minh lắc đầu.

“Không biết? Được thôi, vậy tao nói cho mày biết, bởi vì mày mà tao đã lỡ chuyến đi tới Thiên Kinh đón một thiên tài hiếm có của một trong 4 gia tộc lớn đến từ Thủ Đô!”

“Bởi vì mày mà món quà cưới tao định tặng cho chị họ Lâm Duẫn Nam sắp kết hôn với cậu ấm của một gia tộc lớn ở Thiên Thành, viên Ngọc Linh Lung có giá hàng ngàn tệ đã bị mất trên tàu!”

“Bởi vì mày, làm lỡ mất nửa tiếng đồng hồ của tao, một con kiến dưới đáy xã hội như mày, có biết thời gian cả đời mày cũng không thể sánh với nửa tiếng đồng hồ của tao không hả!”

“Được rồi, không phải mày nói nguyên tắc sao?”

“Vậy để tao cho mày biết nguyên tắc của tao là gì!”

Lời vừa nói ra, Trương Hàn quay đầu, ánh mắt dán chặt vào người Du Đào: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi không hy vọng nhìn thấy tên này nữa, bây giờ, ngay lập tức, đóng tất cả các camera giám sát trong phòng giám sát!”

“Cái gì?”, Du Đào trợn mắt, lập tức nghĩ tới thứ gì đó.

Sau đó, chỉ nghe thấy Trương Hàn nhìn đám về sĩ của mình, nới lỏng cổ, nói một câu: “Ngẩn ra đó làm gì?”

“Ra…tay!”

“A!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.