Sau khi Vu Kiệt đã hoàn toàn biết được tin tức về Lâm Doãn Nam, thì ở một nơi khác, trong phòng quan sát tại nhà ga Giang Thành đột nhiên vang lên tiếng cốc thủy tinh bị ném mạnh xuống sàn, vỡ vụn.
Nước trà bắn tung tóe đầy đất.
Cốc thủy tinh vỡ tan tành.
Tất cả nhân viên đang quỳ gối ở cửa phòng quan sát đều bị dọa sợ, run lẩy bẩy.
Bọn họ liếc mắt nhìn vết máu còn sót lại trên mặt đất.
Nó đã xuất hiện từ lúc sáng.
Lúc này đây, nhớ đến việc lúc sáng, Lý Minh ra lệnh đuổi người thanh niên đang ngồi trước mặt bọn họ ra khỏi nhà ga, nhưng chỉ nửa tiếng sau, cả người Lý Minh bê bết máu, bị lôi ra khỏi nhà ga hệt như một con chó chết, vẻ mặt mọi người…lại một lần nữa tràn đầy hoảng sợ.
Không dám nhúc nhích!
Không ai dám nhúc nhích!
Trương Hàn ngồi trên ghế, vẻ mặt âm u, hai tay hắn ta siết chặt cái ba lô trong tay.
Ánh mắt tràn ngập phẫn nộ vì bị xem như trò đùa!
“Mẹ kiếp!”
Hắn ta vung tay lên, ném cái ba lô kia xuống sàn nhà.
Kế đó, một đống dược liệu cùng đặc sản nông thôn được đóng gói bằng túi hút chân không rơi ra, bày ra trước mắt mọi người.
Thứ này là…quà mà hắn ta đã cẩn thận chuẩn bị để làm quà mừng chị họ Lâm Doãn Nam gả cho nhà họ Long ở Thiên Thành?
Ngọc Linh Lung đâu rồi?
Ngọc Linh Lung có giá trị mười triệu đâu rồi?
Bị chó ăn mất rồi à?
Hắn ta quăng một phát, khiến cho chủ nhiệm đứng ở cửa bị dọa sợ, mở to mắt, vẻ mặt tái nhợt, vội vàng đi vào phòng quan sát, khúm khúm nói: “Cậu Trương…cậu Trương à…việc này…việc này…”
Trong mắt Trương Hàn lóe lên từng tia sáng lạnh, hắn ta chỉ vào cái ba lô trên mặt đất: “Trễ nhất là tối nay, ông phải cho tôi lời giải thích hợp lý!”
“Việc này…việc này…”
Chủ nhiệm nào biết phải giải thích như thế nào, mồ hôi lạnh túa ra, chảy xuống lưng, thấm ướt áo sơ mi của ông ta: “Cậu Trương, người phía Ninh Thành quả thật đã tìm kiếm dựa theo vị trí mà chúng ta cung cấp!”
“Khi tìm được, bọn họ đã làm đúng nguyên tắc, dùng két sắt để niêm phong, sau đó dùng máy bay vận chuyển, trong suốt quá trình, chắc chắn không có bất kỳ ai chạm vào ba lô của cậu!”
“Cậu…cậu Trương…”
“Bốp!”
Không đợi ông ta nói hết câu, Trương Hàn đã giơ tay lên, quạt ngang, tát thẳng vào mặt chủ nhiệm.
Năm dấu tay màu đỏ hằn sâu trên má ông ta.
Đánh!
Đánh thật mạnh!
Cảm giác đau đớn và nóng rát phút chốc phủ kín khuôn mặt nhỏ của chủ nhiệm.
Ông ta không dám có bất kỳ phản ứng nào, cặp kính mắt gác trên mũi cũng đã bị đánh văng xuống sàn nhà.
Dù vậy, ông ta vẫn nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy khom người, không dám ngẩng đầu.
Trương Hàn trợn trừng mắt: “Trong suốt quá trình không có ai chạm vào? Ông tưởng tôi mù hả? Hay tôi không có mắt nhìn? Tùy tiện cầm thứ không bằng phân chó này đến lừa tôi, đây là quà mà tôi tặng cho chị họ mình đấy hả?
“Không…không phải…”, chủ nhiệm lắc đầu.
“Không phải à?”
Trương Hàn bật cười: “Không có ý này à? Vậy ông có ý gì?”
“Tôi nói cho ông biết, mặc kệ các người cầm nhầm hay là lén lút trộm đồ của tôi, trong vòng một ngày, tối đa là hai mươi lăm tiếng đồng hồ, tôi muốn nhìn thấy quà của tôi!”
“Đó là Ngọc Linh Lung trị giá 10 triệu đấy, do thầy Long ở Diêm Thành tự tay điêu khắc từng dao suốt ba năm, là độc nhất vô nhị trên thế giới!”
“Nếu như ông không tìm được, làm chậm trễ thời gian của tôi, khiến tôi không đến Thiên Thành chúc mừng được, đến lúc đó, hậu quả…ông tự mà gánh lấy!”
Cái ba lô chứa Ngọc Linh Lung bị rơi lại trên xe thuộc về Trương Hàn.
Vốn dĩ hắn ta định lẳng lặng đến Thiên Thành, sau đó đến nhà họ Lâm, mang đến cho chị họ niềm vui bất ngờ.
Thế nhưng không ngờ trên tàu cao tốc, hắn ta lại bị một tên ất ơ nhìn có vẻ tầm thường ném ra khỏi chỗ ngồi, chưa hết, sau đó còn bị một thằng khốn không có mắt còng tay, đuổi khỏi tàu.
Khiến cho cái ba lô cất Ngọc Linh Lung của hắn ta bị bỏ lại trên tàu cao tốc.
Vốn dĩ lúc sáng đã đánh cho tên nhân viên Lý Minh kia một trận, lửa giận trong lòng hắn ta đã không còn bao nhiêu.
Chỉ cần tìm lại được ba lô, lấy lại được quà mừng, những chuyện khác, hắn ta sẽ không so đo nữa.
Thế nhưng…
Hắn ta không ngờ…
…đã tìm được ba lô, nhưng đồ vật bên trong đã bị đổi.
Không chỉ mất Ngọc Linh Lung trị giá 10 triệu, mà trong ba lô còn đổi lại mấy thứ đặc sản không bằng phân chó trong mắt hắn ta.
Nhục nhã!
Đây chính là nhục nhã!
Chẳng khác nào xem hắn ta như thằng hề.
Nghe Trương Hàn nói thế, trái tim chủ nhiệm vọt lên tới cổ họng.
“Mười…mười triệu?”
Muốn kiếm được số tiền đó, ông ta phải làm việc liên tục, không ăn không uống suốt 60 năm mới có được đấy.
Vậy mà thứ kia…thứ kia lại có trị giá đến 10 triệu.
Nhưng đó không phải vấn đề quan trọng, quan trọng là thân phận của Trương Hàn kia kìa.
Ông ta gần như có thể đoán được, nếu trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, bọn họ không tìm thấy Ngọc Linh Lung, thì đừng nói ông ta, sợ rằng toàn bộ nhân viên phụ trách đường tàu cao tốc sẽ phải gánh chịu lửa giận của Trương Hàn, bọn họ sẽ bị xử phạt, thậm chí là đền tiền.
“Tai ông điếc rồi hả? Không nghe rõ à?”
“Nghe…nghe…nghe rõ!”, chủ nhiệm hoảng sợ gật đầu lia lịa, không dám có chút do dự.
“Nghe rõ còn chưa cút đi, chờ tôi mời ông hả?”
“A!”, vẻ mặt Trương Hàn vô cùng dữ tợn, hắn ta rống lên, khiến toàn bộ phòng quan sát như bị động đất, đinh tai nhức óc.
“Cút…cút…cút hết cho tôi!”
Chủ nhiệm đã sớm bị dọa phát ngốc, nào dám nấn ná, ông ta xoay người, hệt như một con nhím đầy gai, cúi người…chẳng mấy chốc…
…lồm cồm bò ra khỏi phòng quan sát.
Vừa rời khỏi phòng quan sát, chủ nhiệm vội đứng dậy chạy thật xa, sau đó liếc nhìn nhân viên theo sau mình, vẻ mặt nghiêm túc, cau chặt mày, hung hăng quát:
“Rốt cuộc là có chuyện gì hả?”
“Không…không biết, lúc tìm thấy cái ba lô này ở Ninh Thành, vốn dĩ không có ai chạm vào nó, sao lại thể có thứ như vậy bên trong chứ?”
“Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai hả? Cậu không biết đi điều tra à? Điều tra cho rõ đi!”
“Điều tra như thế nào bây giờ?”, một nhân viên nuốt nước bọt, vẻ mặt căng thẳng hỏi.
Nhớ tới Lý Minh bị đánh cả người đầy máu, gần như không nhìn ra hình người, tim anh ta đập thình thịch, dường như sắp vọt lên cổ họng luôn rồi.
“Còn phải hỏi nữa hả?”
“Lập tức gọi điện cho người ở Ninh Thành, bảo bọn họ điều tra cho cẩn thận, bắt đầu từ những người đã từng đến gần ba lô, sau đó kiểm tra camera giám sát trên tàu cao tốc.T rong vòng một tiếng đồng hồ, tôi muốn thấy kết quả!”
“Nếu không…chúng ta cùng chết!”
“Vâng…”
Chủ nhiệm nói một cách gấp gáp, tận sâu trong lòng ông ta cũng đã manh nha ý nghĩ bỏ trốn.
Nhưng vừa nghĩ đến Trương Lợi Hải, một trong ba ông trùm của Giang Thành, ý nghĩ vừa buồn cười lại vừa hoang đường này lập tức bị ông ta bóp chết từ trong trứng nước.
Chạy ư?
Chạy thế nào được?
Ha ha!
…
…
Bên kia, trong phòng quan sát, Trương Hàn giận đến đỏ bừng mặt, trong mắt vằn vện tơ máu.
“Reng reng reng...”
Ngay khi hắn ta định gọi về nhà thì tiếng chuông điện thoại trong túi áo đột nhiên reo vang.
Trương Hàn lấy điện thoại ra: “Alo, nói đi! Cho ông một phút để nói rõ mọi chuyện, nếu không, làm lãng phí thời gian của tôi, hậu quả tự…”
“Tiểu Hàn!”
“…”, Trương Hàn.
Âm thanh quen thuộc vang lên khiến Trương Hàn thoáng ngẩn người.
Ngay lập tức, hắn ta mở to mắt: “Anh… anh Bắc…”
Người gọi đến là Thượng Quan Bắc, thế hệ trẻ xuất sắc của gia tộc Thượng Quan, một trong bốn gia tộc lớn tại thủ đô, đồng thời, là một trong số ít “thần đồng” thời bấy giờ.