Tối hôm qua sau khi ăn thử đồ nướng của quán Lý Đại Năng, cả hai đều cảm thấy rất ngon.
Lại thêm hẹn định tối qua và ngày mai còn phải đi Thiên Thành nên Vu Kiệt quyết định tối nay đến thăm hỏi Lý Đại Năng và Triệu Lệ Lệ.
Nhìn những bàn ăn ngồi chật kín người vô cùng náo nhiệt ở cửa, mọi người quây quần cùng nhau vừa ăn thịt nướng vừa chuyện trò vui vẻ, khuôn mặt ai nấy đều vô cùng hạnh phúc.
Quán nướng của Lý Đại Năng thật ra không được lớn cho lắm, chỉ hơn một trăm mét vuông, riêng chỗ để bếp nướng và phòng lạnh để chứa nguyên liệu cũng đã chiếm gần sáu mươi mét vuông rồi, không gian còn lại cũng chỉ để đặt một vài bàn ăn hay gì đó thôi.
Nhưng cho dù quán rất nhỏ…
Vu Kiệt vẫn nhìn thấy niềm khát khao hy vọng đối với cuộc sống trên khuôn mặt của Lý Đại Năng.
Còn có một người bụng đã nhô lên…là Triệu Lệ Lệ đã lâu không gặp.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lý Đại Năng giật mình một cái, vừa nhìn thấy Vu Kiệt, hắn ta vô cùng kinh ngạc, khóe môi bất giác nở nụ cười.
Triệu Lệ Lệ quay đầu lại liền thấy Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú đang nắm chặt tay nhau cười vui vẻ, tận sâu trong đôi mắt của cô ta là tâm trạng muốn né tránh và cảm giác tội lỗi khó có thể che giấu được.
Cô ta cúi đầu, biểu cảm rất không tự nhiên.
“Anh Vu!”
“Cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Lý Đại Năng nhanh chóng đặt đồ trên tay xuống, chạy ra khỏi phòng bếp đi đến trước mặt Vu Kiệt.
“Không làm phiền anh chứ!”, Vu Kiệt cười nói.
Lý Đại Năng vội vàng xua tay: “Không hề, không hề, sao có thể làm phiền được chứ, nào nào, nhanh vào đây, tôi đã chuẩn bị sẵn chỗ ngồi rồi”.
Vừa nói, hắn ta vừa chủ động mời hai người vào trong.
Vu Kiệt cũng không khách sáo, nắm tay Dương Cẩm Tú cùng nhau đi vào.
Lúc đi đến cửa bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Lệ Lệ, hai người đều dừng lại.
Lý Đại Năng giật mình: “Vợ ơi, em đứng đây làm gì vậy? Nhanh đi vào thôi, ngoài này gió lớn lắm…”
“Em…”
Sắc mặt Triệu Lệ Lệ vô cùng mất tự nhiên.
Như nhìn thấu được rào cản không thể vượt qua trong lòng cô, Vu Kiệt chủ động giơ tay ra: "Đã lâu không gặp, Triệu Lệ Lệ!"
Xoẹt!
Giờ phút đó, câu nói đã lâu không gặp này vừa bình tĩnh vừa ấm áp tựa như gió xuân thổi vào lòng Triệu Lệ Lệ.
Đúng là…đã lâu không gặp!
Cả người cô ta run lên, nhưng không hiểu tại sao sau khi run xong trái tim cô ta đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Cô ta ngẩng đầu lên, không cười, vẻ áy náy trong khóe mắt càng ngày càng đậm: “Lâu…rồi không gặp, anh có…khỏe không?”
“Ừm!”
Vu Kiệt ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Cô đừng để tâm đến chuyện đó nữa, quá khứ thì cứ để cho nó qua đi! Chúng ta vẫn là bạn học, đúng không?”
“Đúng vậy!”, Dương Cẩm Tú cũng nhẹ nhàng nói: “Chuyện ở vách núi tôi đã quên hết rồi, tôi hiểu cô cũng có nỗi khổ của mình, nếu như thật sự có lỗi thì tên Hàn Lưu của nhà họ Hàn kia mới thật sự có lỗi, không liên quan gì đến cô cả, cô không cần phải áy náy làm gì”.
Cùng là phụ nữ, cô có thể cảm nhận rõ những mâu thuẫn và đấu tranh trong lòng Triệu Lệ Lệ vào lúc này.
Nếu là cô ấy, e rằng cũng khó có thể đối mặt với người đã từng bị bản thân mình làm tổn thương nhiều đến vậy!
Nghe hai người nói vậy, khóe mắt Triệu Lệ Lệ bỗng rưng rưng nước mắt.
Cô ta vội vàng lấy vạt áo lau nước mắt, gật đầu: “Cảm..cảm ơn…cảm ơn anh…Vu Kiệt!”
“Ờm…”, Lý Đại Năng vội vàng xoa dịu bầu không khí nói: “Được rồi, được rồi, khúc mắc xem như đã gỡ được rồi, nào nào, vào trong ngồi, tôi đi nướng ít đồ ăn cho hai người!”
“Ừm, được, chúng ta vào trong ăn thịt nướng đi!”
“Phải đó, đồ nướng mà tối hôm qua Lý Đại Năng đưa đến ngon lắm, đó là món nướng ngon nhất mà tôi từng ăn đấy!”, Dương Cẩm Tú cười hihi, khen ngợi.
Nghe vậy, Lý Đại Năng bỗng nhiên xấu hổ, hắn ta biết Dương Cẩm Tú, chính là cô chủ nhà họ Dương vài tuần trước đã làm chấn động cả Ninh Thành, vội vàng xua tay: “Đâu có, đâu có, cô Dương khách sáo quá, nếu như cô thích, tối nay tôi sẽ nướng thật nhiều”.
“Đi thôi!”, Vu Kiệt đi trước sải bước vào trong phòng.
Thấy vậy, Triệu Lệ Lệ chủ động nói: “Tôi đi lấy đồ uống cho mọi người”.
Sau một hồi chào hỏi, có vẻ như mọi chuyện vướng mắc trước đó đã được phá bỏ.
Lý Đại Năng thấy vợ mình như vậy, trên mặt bỗng nhiên nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Loại cảm giác này giống như tảng đá trên vai tự dưng biến mất vậy!
Hắn ta vui mừng thay Lệ Lệ.
Vài phút sau, chiếc bàn nhỏ trong phòng đã bày đầy đủ đồ ăn thức uống, đũa và ly uống nước.
Vì sự xuất hiện của Vu Kiệt, Lý Đại Năng tạm thời gác lại đơn hàng mới, chọn những món ngon nhất trong quán đều nướng hết một lượt, mất khoảng hơn hai mươi phút sau mới nướng xong hết thảy, rồi mới bắt đầu nướng đơn hàng mới.
Cũng nhờ có cuộc trò chuyện ở cửa lúc nãy mà bây giờ Triệu Lệ Lệ đã thoải mái hơn hẳn, nói chuyện vui vẻ hơn, chủ động đến bắt chuyện với Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú trong lúc Lý Đại Năng đang bận, cùng nhau nói chuyện đây đó, thi thoảng cũng đi ra ngoài chào hỏi khách hàng.
Có lúc hai người kia đang nói chuyện thì đến giúp Lý Đại Năng một tay.
Thời gian cứ thế mà trôi qua.
Dương Cẩm Tú chống tay lên cằm nhìn hai người kia đang đứng nướng thịt, trong lòng cô có chút ngưỡng mộ.
Cô dựa người vào phía Vu Kiệt, nhẹ nhàng cảm thán: “Anh ơi, bọn họ bây giờ như thế này có phải là dáng vẻ của cuộc sống không?”
Vu Kiệt: “Có lẽ vậy!”
“Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, giúp đỡ nhau, cùng nhau trải qua những ngày tháng khó khăn nhất, đây cũng là cuộc sống, có điều còn gì tuyệt vời hơn sau những năm tháng vất vả liền có thể cùng nắm tay nhau đến già!"
Anh nghĩ như vậy.
Có khó khăn thì cùng nhau vượt qua.
Em không chê anh, anh cũng không chê em!
Không để tâm quá khứ của đối phương, chỉ để tâm đến cuộc sống tương lai của hai người.
Không quản nghèo khổ, không quản đúng sai!
Dương Cẩm Tú bất giác nắm chặt tay Vu Kiệt: “Vậy sau này chúng ta cũng như vậy được không, em đi tìm một nơi có thể mở một cửa hàng nhỏ, em làm bà chủ của anh, anh đi lấy hàng?”
“Được!”, Vu Kiệt không chút do dự đồng ý.
Rất nhanh, Lý Đại Năng đã nướng xong đơn hàng được đặt cách đây bốn mươi phút, gói đồ nướng lại bỏ vào thùng giữ nhiệt, sắc mặt hắn ta vô cùng mệt mỏi, mồ hôi chảy ròng ròng.
Xong xuôi đâu vào đấy, Lý Đại Năng ngồi lên xe, nhìn về phía Vu Kiệt nói: “Anh Vu, thật là ngại quá, tôi…tôi còn có đơn hàng phải đi giao, rất nhanh là về rồi!”
“Không sao, anh cứ đi đi!”
“Được!”
Nói xong, Lý Đại Năng vội vã phóng xe đi về phía khách sạn lớn kia.
Nhưng…
Lúc hắn ta vừa rời đi thì Triệu Lệ Lệ quay đầu lại nhìn, sắc mặt thay đổi.
“Ai dà, còn có một món để quên rồi!”
Nghe vậy, Vu Kiệt thản nhiên đứng dậy: “Đưa cho tôi đi, tôi đưa đến giúp anh ấy!”
“Vu Kiệt, chuyện này…chuyện này không hay lắm, anh là khách, khách sao có thể…”
Không đợi Triệu Lệ Lệ nói hết câu, Vu Kiệt trực tiếp đi đến cầm đồ nướng đã gói ghém sẵn lên: “Nói gì vậy chứ, chúng ta không phải khách, chúng ta là bạn bè, không cần phải để ý những chuyện nhỏ nhặt này đâu, tôi đi đây!”
Dứt lời, anh vẫy tay, quay người đi theo hướng địa chỉ được viết trên đơn hàng!
Bạn bè là phải giúp đỡ nhau!
Từ trước đến nay Vu Kiệt chưa từng nghĩ bản thân mình cao quý đến mức nào!
Người ta tôn trọng mình thì mình cũng tôn trọng người ta!
Lý Đại Năng kính trọng anh như vậy, thật sự xem bản thân mình cao quý mà huênh hoang, đó không phải là tính cách của Vu Kiệt!
…
…
Bên kia, Owen đã đợi gần một tiếng đồng hồ, vẻ mặt vô cùng tức giận: "Cái thứ ngu xuẩn gì vậy, đã gần một tiếng rồi, còn chưa giao đến, bị thần kinh hay gì!"
“Tích tích tích…”, có điện thoại gọi đến.
Owen đứng dậy, trực tiếp đi ra cửa, đặt điện thoại lên tai: “Anh chính là cái tên chuyên giao hàng ở quán nướng Lý Đại Năng? Quán anh cháy rồi hay là bị ngập nước rồi, hay ông chủ các anh bị xe đâm chết rồi? Muộn như vậy mới giao đồ ăn đến!”