Đệ Nhất Lang Vương

Chương 442: Chết



Lời vừa dứt.

Bàn tay đã bóp lấy cổ hắn ta.

Lang Gia, người được thế giới ngầm của thành phố Ninh Thành xưng tụng là vị vua mới của giới xã hội đen nhướn mày lên, hai mắt liếc xuống liền lập tức phản ứng lại.

Vừa rồi còn nghe thấy Vu Kiệt nói là anh nhìn thấy Lý Đại Năng chạy đến đây, còn chưa kịp hiểu rõ người đi phía sau là ai thì đã nhìn thấy đàn em của mình là Nham Cửu bị người ta giết ngược lại.

Cảm nhận được bàn tay đang bóp lấy cổ mình lạnh như băng.

Chỉ thấy hắn ta cong lưng xuống, cổ dùng sức chống lại bàn tay của Vu Kiệt.

Ngay sau đó vòng tay rút ra cây côn đập mạnh về phía bụng của Vu Kiệt.

“Rầm!”

Một tiếng động truyền đến.

Côn sắt không đập vào người Vu Kiệt.

Mà bay thẳng ra ngoài tạo thành một đường cong kỳ quái trong không trung sau đó mới rơi xuống nền gạch.

Rất rõ ràng có thể thấy được một dấu bàn tay in hằn trên cây côn.

Đồng thời từ chỗ dấu tay trở xuống đến đầu kia của cây côn đã bị cong vẹo.

Kinh hãi!

Tất cả mọi người có mặt đều giật mình kinh hãi.

Phút chốc, đám côn đồ đi theo Lang Gia lập tức lấy lại phản ứng, dùng tốc độ nhanh nhất bao vây lấy Vu Kiệt, ánh mắt kẻ nào kẻ nấy đều cực kỳ hiểm độc.

Nhưng…

Bọn chúng lại không dám tiến lên trước thêm một bước nào.

Bởi vì, Lang Gia.

Người bị giật mình nhất có lẽ chính là Lang Gia, người đã chứng kiến cảnh mình rút thanh côn ra nhưng bị người ta bẻ cong rồi vứt ra ngoài.

Thật khó mà tưởng tượng, cú đấm của một người có thể cứng hơn cả sắt thép hay sao?

Rốt cuộc là con người này ăn cái gì mà xương của anh ta lại cứng đến mức dùng nắm đấm để đánh bật thanh côn sắt?

Người này…

Cái người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, rốt cuộc là…

Xoạt!

Mối nghi hoặc trong lòng khiến hắn ta trong lúc kinh hãi mà ngẩng phắt đầu lên.

Mà chính vào lúc hắn ta nhìn rõ khuôn mặt của Vu Kiệt thì hắn ta… ngây cả người!

“Mày… mày… mày là… Vu Kiệt?”

Hắn ta đã nhận ra.

Người này là người mà thư ký bên cạnh của hội viên cấp cao của câu lạc bộ Đồ Long đích thân gọi điện thoại đến nhắc nhở hắn ta phải đi giải quyết.

Anh ta… đến rồi.

Tiếp sau đó, biểu cảm trên mặt hắn ta trở nên độc ác: “Được lắm, cuối cùng cũng tìm được thằng nhóc ranh con nhà mày, người đâu, lên cho tao, giết chết nó!”

Hắn ta gầm lên một tiếng về phía đám côn đồ bên cạnh mình.

Mục đích mà hắn ta đến đây chính là để tìm người trong ảnh.

Giờ người đó đã xuất hiện trước mắt, chỉ cần hắn ta giết chết anh, băm vằm anh ra thì nhiệm vụ coi như hoàn thành, bàn giao lại kết quả cho cậu chủ nọ ở câu lạc bộ Đồ Long, như vậy tiền đồ của hắn chẳng lẽ còn không phất lên được sao?

Nói không chừng đợi mình sau khi thống nhất Ninh Thành thì sẽ có cơ hội đi thủ đô, thực sự bước chân vào vòng xoáy sâu không thấy đáy kia của quốc gia.

So sánh với lợi ích thực sự kia thì cái chết của Nham Cửu có là gì?

Mệnh lệnh của hắn vừa đưa ra, vốn đám hơn mười tên côn đồ còn đang do dự không biết nên tiến hay lùi kia lập tức tung nắm đấm lên xông về phía Vu Kiệt đang đứng phía sau Lang Gia.

Một đám người lố nhố, chen chúc lao đến như thể không thiết sống.

Nhưng vẻ mặt Vu Kiệt không hề biến sắc.

Anh nhìn chằm chằm vào cái gáy của Lang Gia nói: “Mày không sợ chết?”

“Chết? Ha ha, chết thì có gì đáng sợ, quan trọng là mày có cái khả năng để giết được tao hay không, đám anh em này của tao, tay của người nào người nấy đều đã từng nhuốm máu tươi, thằng nhóc, mày cứ đợi chết đi!”

Lang Gia không phải là hạng cồn đồ nhãi nhép, nếu như trên đời này có ba chữ có thể lột tả được hết tính cách của hắn thì đó chính là: kẻ liều chết!

Vì tiền, vì lợi ích, vì tiền đồ của bản thân, hắn có thể bất chấp tất cả, thậm chí là mạng sống của chính mình.

“Nếu mày biết điều một chút thì mau thả ông ra, chủ động quỳ xuống dập đầu!”

“Có lẽ tao còn có thể xem xét thái độ chịu thua của mày mà để cho mày chết không đến mức quá đau đớn”.

“Đương nhiên, nếu như mày có thể quỳ xuống như một con chó liếm gót giày của tao thì có lẽ tao sẽ giữ cho mày được toàn thây”.

“Vậy à?”

“Thế tao có cần phải cảm ơn mày không?”

Vu Kiệt nhướn mày buông cổ Lang Gia ra.

Cảm nhận được lực trên cổ biến mất, Lang Gia bèn càng trở nên càn rỡ: “Thế mới đúng chứ? Thả tao ra, mày ít phải chịu khổ đi, nhưng mà một gậy vừa rồi thì chưa xong đâu, họ Vu kia, mày cút…”.

Vừa nói hắn vừa xoay người, lúc hắn đang siết chặt nắm đấm chuẩn bị đánh về phía Vu Kiệt, lời vừa mới ra đến miệng như bị nghẹn lại trong họng, có cố thế nào cũng không thể nói ra được nữa.

Cảnh tượng trước mắt, một lần nữa khiến hắn cực kỳ kinh hãi!

Mặt hắn biến sắc, đồng tử se lại.

Đúng vào lúc Vu Kiệt buông tay, chân anh đảo một cái đã biến mất ngay tại chỗ.

Không phải bỏ chạy!

Không phải lùi lại.

Mà là xoay người xông thẳng về hướng đám côn đồ đang lao về phía anh.

“Mày ỷ vào việc có nhiều người nên mới càn rỡ không kiêng nể gì như vậy”.

“Thế thì tao sẽ tự tay bóp nát thứ đang chống lưng cho mày!”

Anh xông thẳng vào giữa đám người.

Ra đòn, luồng sức mạnh ám kình tuôn ra ào ạt.

Cánh tay nhấc lên, ngón tay chỉ thẳng vào phần eo của một người, tiếp đó bốn ngón khép lại khí thế như một thanh đao đâm qua, rồi lại thay đổi thành quyền, sức mạnh từ tâm của cú đấm như một cơn lốc cuốn đến đập mạnh lên cơ thể của người nọ!

“Rầm!”

Một âm thanh to đến mức khiến cả bầu không khí ở đó đều bị chấn động.

Người nọ bị hất tung lên bay thẳng ra ngoài sau đó đập mạnh lên một đám người đi phía sau.

Đây gọi là: Thốn quyền!

Xoẹt!

Cú đấm tung ra với sức mạnh của một vị thần.

Đám côn đồ vừa mới nhấc được thanh côn lên nhìn thấy cảnh này thì mặt liền tái mét.

Nhưng…

Bạn cho rằng chuyện đến đây là hết rồi?

Đúng vào lúc mà bọn chúng còn đang ngây người thì Vu Kiệt lại chuyển hướng cú đấm của mình, cơ thể nghiêng qua, tung chân đạp ngang về phía đám người nọ, tốc độ nhanh vô cùng.

Đánh thẳng vào giữa đám người!

Cái bóng của anh biến hoá khôn lường ở giữa đám người.

Mỗi một chiêu của Vu Kiệt lúc này so với thực lực chiến đấu lúc nãy càng tinh chuẩn, nhạy bén hơn rất nhiều, mỗi một vị trí mà cú đấm của anh tung ra đều là chỗ mà cơ thể con người yếu đuối nhất.

Ngón võ của Lang Gia học được từ việc đi đánh nhau khắp nơi, còn thứ mà Vu Kiệt luyện chính là công phu giết người.

Không ai có thể hiểu rõ hơn anh rằng, đánh vào đâu mới là cách thức trực tiếp nhất để hạ gục kẻ địch.

Bái Võ thánh làm thầy!

Khiến cho chiêu thức và nội công của anh đạt đến mức độ tăng tiến như bay.

Bái Y thánh làm thầy!

Anh có thể giết người nhưng cũng có thể cứu người, mà cũng có thể khiến người ta phải chịu hết mọi đau đớn!

Tất cả mọi sự ‘kỳ ngộ’ đều được tập trung vào một người, rất khó mà có thể tưởng tượng được, khi anh ấy phẫn nộ thì đám kẻ địch kia sẽ có kết cục thế nào!

Ác ma địa ngục, chính là một ví dụ.

Theo tốc độ càng lúc càng nhanh của Vu Kiệt, số lượng côn đồ ngã lăn ra đất càng lúc càng nhiều, bọn chúng ôm chặt lấy bụng, miệng không ngừng gào hét thảm thiết, tiếng hét nghe vô cùng đau đớn.

Cuối cùng…

Chỉ còn lại một người đứng đó.

Vu Kiệt, không rơi lấy một giọt mồ hôi.

Mà bên cạnh anh thì có một đám người nằm lăn lóc.

“Rầm!”

Chưa kịp ra tay mà khí thế đã mất.

Mặt Lang Gia tái mét, hắn không ngừng hít sâu.

Đám thủ hạ của mình…

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi…

Đều đã gục hết rồi?

Cái này… sao có thể như thế?

Không ai có thể hiểu được thực lực của đám thủ hạ này hơn là hắn.

Mặc dù thời gian mà hắn nổi lên ở Ninh Thành còn chưa đến một tháng, nhưng trong một tháng này, dựa vào sự độc ác và uy danh cùng với quyền thế sau lưng của mình nên đã thu nhận được không ít những người giỏi, lại thêm Ninh Thành vốn là nơi bắt nguồn của quyền thuật, mỗi một thủ hạ của hắn đều đạt đến một trình độ nhất định.

Mười mấy người đánh với một người?

Thế nào mà lại?

Hắn kinh hãi đến mức nói không ra lời.

Còn chưa kịp có phản ứng lại thì bên tai lại truyền đến một âm thanh vang dội!

“Bốp!”

Lý Đại Năng hai mắt đỏ ngầu màu máu.

Bàn tay to thả ra, chỉ nghe thấy một tiếng…

Nham Cửu tắt thở, hai mắt trợn trừng, tay chân lúc nãy còn giãy giụa cũng dần trượt xuống, sau đó ngã vật ra đất!

Lý Đại Năng:

“Kẻ động vào vợ tao!”

“Chết!!!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.