Đệ Nhất Lang Vương

Chương 448: Bệnh tình của ông cụ Lý lại nặng thêm rồi



Hành động truy bắt tối nay vẫn đang tiếp tục.

Trời mưa không ngớt, tất cả những tụ điểm ăn chơi có bóng dáng của băng nhóm Chu Tam đều phải lập tức đóng cửa, cưỡng chế điều tra, bất cứ một sợi tơ đen tối nào cũng đều bị thanh lý sạch sẽ không còn một mảnh.

Những người nắm được thông tin thậm chí còn biết, đêm nay ngoài cuộc điện thoại của ông già nhà họ Dương ra thì còn có một nhân vật lớn đến mức không thể với tới được nào đó ở thủ đô giận dữ đến mức đập bàn, yêu cầu bắt buộc phải điều tra nghiêm ngặt chuyện này, và cả kẻ đứng đằng sau bảo vệ cho Chu Tam.

Phải bắt hết những sâu bọ ẩn nấp dưới mảnh đất của quốc gia này.

Câu nói này nghe thì có vẻ là vì công đạo.

Nhưng...

Tìm hiểu sâu xa hơn thì sẽ hiểu ra, câu nói này khi được nói ra rất có khả năng đại diện cho cuộc chiến tranh của vài gia tộc nào đó.

Nhiệm vụ lần này rất có khả năng sẽ cuốn theo những phong ba ẩn nấp trong bóng tối trên khắp cả nước.

Nhưng điều có thể chắc chắn chính là sau đêm nay, cái tên Chu Tam này sẽ trở thành một trò cười ở Ninh Thành, là một con chó bị bỏ đi trong quá khứ!

...

Mặt khác, cuộc phẫu thuật ở bệnh viện vẫn đang tiếp diễn, có một tin tốt đó là Triệu Lệ Lệ đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, tử cung hoàn toàn không bị thương tổn, sẽ không ảnh hưởng đến lần sinh nở tiếp theo.

Còn tin xấu là đứa bé trong bụng, không thể giữ được!

Ước chừng khoảng sau hai tiếng đồng hồ, cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, Triệu Lệ Lệ được bác sĩ đẩy ra ngoài, đưa đến phòng bệnh VIP, chăm sóc toàn diện suốt 24 giờ, chỉ là...

Khoảnh khắc mà cô ta được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Lý Đại Năng đã đi rồi.

Vu Kiệt cũng đi rồi.

Bọn họ đi về phía trước...đường đến Thiên Thành!

...

...

Ba giờ sáng, tại khu chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện Tứ Phân Khu.

Ngoài hành lang của phòng bệnh cao cấp nhất đều là nhân vật lớn quyền cao chức trọng, thân phận cực kỳ cao.

Lúc này, bọn họ lại giống như những đứa trẻ lo lắng cho bố mẹ, vẻ mặt u sầu, lưỡng lự chần chừ, đầy sự lo lắng đang đợi bên ngoài, ánh mắt không ngừng hướng về tình hình bên trong phòng bệnh.

Mà ở thủ đô, ông cụ có thể khiến nhiều nhân vật lớn đến từ các thế lực khác nhau như vậy không quan tâm thời gian nghỉ ngơi mà vội vàng đến thăm, chỉ có một vị.

Ông cụ nhà họ Lý!

Một tiếng trước, ông cụ họ Lý bệnh tình trở nặng, suýt chút nữa là trút hơi thở cuối cùng tạ thế.

Chỉ một tin tức đã tác động đến toàn bộ các thế lực.

Bọn họ đều đã đến rồi.

Lo lắng cho sức khỏe của ông cụ họ Lý.

Lo lắng liệu ông cụ Lý có thể khỏe mạnh lại hay không.

Lo lắng liệu ông cụ họ Lý này còn có thể giống như lúc tước, một chân giẫm vào nhà họ Lâm nhị lưu ở thủ đô, một câu nói khiến nhà họ Lâm giải thể để trút giận cho cháu trai của mình hay không...

Đương nhiên điều bọn họ càng quan tâm hơn đó là tin tức được công bố dưới danh nghĩa nhà họ Lý ngày hôm qua...Tôn thái tử của nhà họ Lý.

"Nghe nói gì chưa? Tôn thái tử của nhà họ Lý hai mươi lăm năm trước tắc thở đã trở lại rồi? Tên là...tên là Vu Kiệt thì phải? Tôi rất có ấn tượng với người này, đầu tiên là gây ra động tĩnh không nhỏ ở khách sạn Holy Sky, sau đó đến chuyện diệt vong của Long Môn, cùng với chuyện hội thương nghiệp Vạn Hải cấu kết với tổ tác chiến kinh tế ở Giang Thành, tất cả đều có liên quan đến cậu ta!"

"Người tên Vu Kiệt này rốt cuộc có nguồn gốc thế nào? Cậu ta thật sự là Tôn thái tử duy nhất của nhà họ Lý sao? Phong cách làm việc này cũng quá khoe khoang rồi, so với khí thế vững như núi Thái Sơn của ông cụ Lý thì quả thực là vẫn còn non yếu hơn rất nhiều!"

"Xuỵt..."

Một người vẻ mặt cảnh giác nhìn những nhân vật đang đứng bên ngoài phòng bệnh một cái.

Rồi nhỏ giọng nói: "Nói nhỏ thôi, những người ở đây phức tạp lắm, tôi thấy, đứa con được gọi là Vu Kiệt này có đến tám phần thật sự là đứa trẻ đã tắt thở hai mươi lăm năm trước đó. Tôi có quen biết với viện trưởng của Tứ Phân Khu, ông ta đã lén lút nói với tôi, nhóm máu của đứa con này giống với nhóm máu của ông Nam, chính là đợt ông Nam bị tai nạn xe, lúc cả nước điều động kho máu nên đã tìm thấy!"

"Thật vậy sao? Việc...việc này đúng là quá khó tin rồi! Như vậy mà cũng tìm lại được sao? Không đúng, không đúng, không phải đứa bé đó vừa ra đời đã tắt thở rồi sao?"

"Ai biết chứ? Đại nạn không chết, ắt có phúc về sau, có lẽ có kỳ ngộ gì đó, anh đã nghe qua về vụ án Long Môn trước đó chưa? Ngay đến chưởng môn của Long Môn cũng không phải là đối thủ của cậu ta?"

"Cái gì? Chuyện...chuyện này là thật sao?"

"Xuỵt, nói nhỏ thôi, đây là vụ án tuyệt mật, tôi chỉ nghe được sơ sài bên ngoài thôi, nhưng tôi biết trong vụ án Long Môn không chỉ có mỗi chút tin tức này thôi đâu, dựa vào trình độ của tôi thì căn bản không có quyền đánh giá, chỉ có những vị nhân vật lớn địa vị cao nhất mới có tư cách thôi, đoán chừng, những người có liên quan đến Long Môn đều không phải nhân vật tầm thường".

"Nói như vậy thì đứa con này rất có khả năng..."

"..."

"Ầm!"

Đúng lúc đám người đang xôn xao bàn tán đến nửa tiếng đồng hồ.

Một âm thanh nặng nề vang lên, chớp mắt đã cắt ngang âm thanh bàn tán của mọi người.

Tất cả mọi người đều không bảo mà cùng im bặt lại.

Phải biết rằng bệnh viện Tứ Phân Khu ở thủ đô này là bệnh viện cao cấp nhất, cho dù bọn họ có thân phận thế nào khi đến đây cũng chỉ là một người bình thường.

Tất cả mọi người đều hướng về cửa phòng bệnh.

Chỉ thấy một y tá bất chợt ngẩng đầu lên, khó chịu đi ra khỏi phòng bệnh, chỉ vào đám người tai to mặt lớn kia quát: "Ồn ào cái gì vậy, không nhìn xem giờ là mấy giờ sao, các người ồn ào như vậy những bệnh nhân khác nghỉ ngơi thế nào đây?"

"Đây là bệnh viện, không phải hậu hoa viên nhà các ông, muốn nói chuyện thì tất cả mời về nhà mà nói, đừng có ở đây ngáng đường nữa!"

"Đêm hôm thế này còn để người khác phải bực bội nữa".

Nữ y tá giọng nói lạnh lùng mất kiên nhẫn.

Nếu như đổi lại là một y tá ở bệnh viện bình thường thì đến ngày hôm sau không cần nghĩ chắc chắn đã bị đuổi việc rồi.

Nhưng cô ta không giống như vậy.

Y tá được chỉ định chăm sóc bên cạnh cụ Lý chính là y tá trưởng cấp cao nhất của bệnh viện Tứ Phân Khu này, mấy ông lớn này bị cô ta chỉ thẳng tay vào mặt mà mắng cũng không dám hé răng nửa lời.

Nghe xong, một người đứng ra cười áy náy nói: "Y tá trưởng Lý, xin lỗi cô, thực sự xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ quá lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cụ Lý cho nên mới sốt ruột chút thôi, thực tình ngại quá".

"Biết ngại mà còn không mau đi đi?", Ý tá trưởng Lý nói.

"Việc này..."

Tất cả mọi người đều nhìn nhau thở dài thườn thượt.

Người đó: "Xin hỏi, tình hình sức khỏe của cụ Lý đã tốt hơn chưa?"

Y tá trưởng Lý thản nhiên nói: "Không cần các ông quan tâm, cụ Lý đã qua cơn nguy kịch rồi, vừa tỉnh lại, nếu các ông thật sự muốn tốt cho cụ Lý thì mời rời khỏi đây để đảm bảo yên tĩnh sẽ tốt hơn đấy".

Người đó vẫn chưa chịu từ bỏ nói: "Vậy cụ Lý có gặp khách không? Có vài lời chúng tôi muốn nói với..."

"Không gặp, cút đi!"

"Cụ Lý không có thời gian để tiếp các ông đâu, hơn nữa tôi vừa gọi điện cho bảo vệ lên lôi các ông ra ngoài rồi".

"Ầm!"

Nói xong, y tá trưởng Lý quay người đi vào phòng bệnh, đóng sập cửa lại.

Thái độ!

Rất rõ ràng...

Hết cách, đám người đành phải rời đi, lập tức giải tán.

Nếu như để người khác biết được bọn họ bị nhân viên bảo vệ ném ra bên ngoài bệnh viện Tứ Phân Khu thì không thể nào lấy lại được thể diện nữa.

Sau khi bọn họ rời đi, y tá trưởng Lý xác nhận không còn một ai mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phía phòng bệnh, vừa bước vào đập vào mắt là cụ Lý đang cầm một tập tài liệu do Mật Điệp Tư vừa trình lên, cẩn thận xem.

Y tá trưởng Lý: "Cụ Lý, cụ có thể nghỉ ngơi một lát không, cụ có biết vừa nãy cụ suýt nữa thì...thì đã không còn nữa!"

Cụ Lý ngẩng đầu lên, hiền từ ôn hòa cười nói: "Không sao, không sao, ta đang xem tình hình của tiểu Kiệt! Tối nay nó lại gặp chuyện ở Ninh Thành rồi, vừa nãy chưa xem xong, giờ...ta muốn xem cho rõ".

"Nhưng cụ có biết là vì cụ xem chuyện của tiểu thái tử nên mới lên cơn đau tim đó!"

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.