Sau khi xem xong tất cả nội dung của tập tài liệu, hắn ta im lặng, Trương Hàn và Long Huy xuất thân từ gia tộc hào môn, bị mắc kẹt trong vòng xoáy quyền lực này căn bản không hiểu độ lượng là gì.
Ý nghĩa của hai chữ này rất đơn giản, đối với những chuyện khiến bản thân không hài lòng thì cũng nên bỏ qua, lựa chọn khoan dung.
Khoan dung?
Đối với Vu Kiệt, bọn chúng căn bản khoan dung không nổi.
Đối với tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, bọn họ càng không thể khoan dung, không thể nào bỏ qua đi được.
Làm sao có thể?
Huống hồ, lúc bọn họ biết chuyện những người đêm qua có liên quan đến băng đảng của Chu Tam, thậm chí cả người đã sai khiến hắn ta làm loại chuyện tội ác tày trời này đến từ câu lạc bộ, sự căng thẳng trong lòng hắn ta đột nhiên lan tỏa khắp toàn thân, tim như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Trong phòng VIP, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, không có một tiếng động.
Ngay cả hơi thở cũng nặng nề đến lạ.
“Là ai?”
Long Huy im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi trước.
Hiện tại hắn ta đã bình tĩnh lại sau cơn tức giận ở lối vào câu lạc bộ, cộng với việc đã xem những chuyện xảy ra được viết trong tập tài liệu, hắn ta nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, có dính dáng một chút, kết cục của bọn họ nhất định là không thay đổi được.
“Trần Dung”.
Ánh mắt Thượng Quan Bắc nhìn vào nơi nào đó, ngừng một lát rồi nói tiếp: “Sau khi Vu Kiệt đi vào, tôi đã bảo chị Hồng đi theo rồi, bây giờ vẫn đang theo dõi hắn.
“Trần Dung?”
Nghe thấy cái tên này, mắt Long Huy hơi híp lại: “Người của nhà họ Trần, gia tộc hạng hai ở thủ đô, chuyện tối hôm qua có liên quan đến hắn sao?”
Thượng Quan Bắc gật đầu: “Theo như tôi biết thì tên nhóc đó vì giúp một người bạn nước ngoài đến đây chơi, nên đã điều động thế lực của bản thân ở Ninh Thành, kết quả là đụng phải Vu Kiệt, có lẽ hôm nay mời Vu Kiệt đến là để xin lỗi”.
"Đoán không chừng, thằng nhóc này cũng sợ bị liên lụy, cho nên muốn cầu xin tha thứ đấy!"
“Dù sao thì nhà họ Trần ở thủ đô cũng không phải là không có tiếng tăm gì, nhà họ Lý đã tuyên bố có một đứa con nối dõi lớn như vậy rồi, hắn không thể không biết”.
“Nhưng…”
Long Huy do dự một lát: “Lỡ như hắn không phải đến nhận lỗi thì sao?”
“…”, Thượng Quan Bắc hơi sững người, cảm giác bất an dâng lên: “Ý của cậu là?”
Long Huy suy nghĩ một lúc, sắc mặt ngày càng chùng xuống: "Đại ca, em nghĩ sắp có chuyện rồi. Nếu như tên này mời thằng chó Vu Kiệt kia đến không phải để xin lỗi, mà là muốn động tay động chân với Vu Kiệt, một khi tên Vu Kiệt đó ở đây xảy ra chuyện gì thì chúng ta là người đầu tiên..."
Người đầu tiên bị điều tra.
Thậm chí còn phải gánh họa vì Vu Kiệt xảy ra chuyện!
Trở thành người gánh họa!
“Không xong rồi”.
Thượng Quan Bắc cũng ngay lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nếu đúng như lời Long Huy nói thì cho dù hắn ta có giải thích rõ ràng sự việc trước mặt Vu Kiệt, đến lúc đó hắn ta làm sao có thể phân minh và đưa ra chứng cứ, vì không muốn chọc giận nhà họ Lý, dựa theo tính cách của gia tộc chỉ sẽ càng ngày càng đạp hắn ta xuống thấp hơn mà thôi!
“Lập tức đi đến phòng VIP của Trần Dung”.
Nói xong, Thượng Quan Bắc lập tức đứng dậy.
Nhưng…
Đúng ngay lúc hắn ta đang sải bước đi ra khỏi phòng thì chị Hồng hoảng hốt chạy vào.
“Cậu Bắc…không…không hay rồi…”
Chị Hồng thở hổn hển nói: “Cậu Trần…cậu…”
“Hắn làm sao?”, sắc mặt Thượng Quan Bắc căng thẳng.
Nỗi bất an trong lòng ngày càng tăng thêm.
Chị Hồng vội vàng nói: “Cậu Trần bảo người mời Mục Thanh của nhà họ Mục đến, bây giờ đang đi về phía phòng VIP của Vu Kiệt”.
“Gì cơ?”
“Mục Thanh!”
Sắc mặt Thượng Quan Bắc tái mét.
Trực tiếp lao ra ngoài.
…
…
Trên đời này, ngoài người bình thường ra còn có một loại người nữa.
Bọn họ vượt xa thực tế, nhưng lại ẩn mình trong xã hội.
Có thể khi bạn đang đi trên đường, có một người nào đó ngẫu nhiên lướt qua bạn, người đó đụng bạn một cái, bạn cảm thấy họ không có tố chất, kết quả ngày mai, lúc bạn đang đi leo núi thì phát hiện người đó vậy mà lại từ trên đỉnh núi cao hơn một trăm mét trực tiếp nhảy xuống, không chút thương tổn nào biến mất giữa mây khói, lúc đó bạn mới biết, người đó không phải cố ý đụng bạn mà chỉ là vô ý.
Bởi vì đối với bọn họ mà nói, người bình thường giống như một chiếc lá, cho dù có đụng phải thì một chút cảm giác cũng không có.
Bọn họ chính là võ sĩ cổ đại.
Kế thừa nền võ học cổ truyền hơn năm nghìn năm, kế thừa tinh hoa của tổ tiên, bảo vệ quê hương.
Võ sĩ cổ đại có các cảnh giới, phân biệt từ thấp đến cao là: tiểu kình, ám kình, hóa kình, thánh kình, vương kình và thần kình.
Mỗi bậc kình lực có bảy cấp bậc, thần kình là cao nhất.
Ngày nay, có rất ít người có thể đạt được cấp thánh giả của võ cổ đại, thánh giả được người ta coi như thánh nhân của một nước, trở thành vương giả liền có thể khai thiên lập địa, một người chống lại thiên quân vạn mã, nhưng đó chỉ là một truyền thuyết cổ xưa chưa từng xuất hiện.
Trong giới võ thuật cổ đại hiện nay, có thể luyện được hóa kình thì đã là tông sư, có thể khai tông lập phái rồi.
Trên khắp mọi miền Hoa Hạ có bảy môn phái lớn, tám đại nguyên, một trăm nhà võ giả thế gia.
Mà nhà họ Mục là một trong một trăm nhà đó.
Tương tự như thế tục, tùy theo cấp bậc cảnh giới của mỗi nhà, võ sĩ cổ đại cũng có sự phân chia giai cấp tương ứng từ một đến ba.
Dưới cấp hóa kình là hạng ba!
Trên cấp hóa kình là hạng hai!
Đột phá hóa kình, trở thành thánh giả là hạng một!
Hiện nay, chỉ có một gia tộc duy nhất ở hạng một, mà gia tộc này lại chính là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô trong giới thế tục, nhà họ Hạ!
Còn nhà họ Mục là một gia tộc tương đối có tiếng tăm về võ thuật trong dòng gia tộc hạng hai ở thủ đô.
Đồng thời anh cũng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lý Đại Năng, người đã đợi bên ngoài câu lạc bộ từ rất lâu, anh không thèm để ý đến tên thư ký kia, xem hắn ta như không khí vậy.
Tên thư ký đáp: “Cậu Vu, sáng sớm nay cậu Trần mới biết thân phận của anh, cậu Trần cũng hiểu anh vô cùng tức giận, cũng xin chia buồn với người bạn đã bị sẩy thai của anh. Nhưng chuyện tối hôm qua, suy cho cùng đều là vì Owen, quan hệ giữa cậu chủ nhà chúng tôi và Owen không hề thân thiết, cho nên không muốn kết thù với cậu Vu, vì vậy cậu chủ đã bảo tôi thay cậu ấy nhắn lại với anh hai phương án giải quyết!”
“Phương án?”
Vu Kiệt bấm chọn phần mềm ghi âm trên điện thoại, chuẩn bị gửi cho Lý Đại Năng.
Sau đó anh nói tiếp: “Được thôi, nói đi”.
“Tôi thật sự muốn nghe xem cậu chủ của các cậu muốn giải quyết như thế nào?”