Đệ Nhất Lang Vương

Chương 464: Nghênh đón nhị thánh xuất quan



Khu vực biên giới, cách xa hơn ngàn dặm, trên một ngọn núi nằm tọa lạc giữa một khu rừng tại vùng quê, sương mù lượn lờ, mây trắng vờn quanh, tựa như có thần tiên đang dạo chơi trên đó. Vài tia nắng vàng rực rỡ xuyên thấu tầng mây, những giọt nắng rơi lả tả trên một khối đất bằng phẳng trên đỉnh núi.

Tiếp theo đó, những đám mây cũng tách ra, sương mù tan biến.

Đứng ở vách núi, trong tầm mắt là trời đất bao la, kéo dài liên miên không ngớt.

Ở đây, linh khí nồng đậm, vạn vật như sống lại, là vùng đất thánh mà người trong võ giới dùng để nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng trong mắt người ngoài, dùng ngọn núi này làm trung tâm, trong phạm vi trăm dặm, chính là khu vực cấm.

Đây là khu vực do một cường giả cấp hóa kình đỉnh phong của “tổ chức Đệ Nhất” thiết lập.

Mục đích không phải để đào tạo những cao thủ hàng đầu, cũng không phải để chấp hành bất kỳ nhiệm vụ đặc biệt nào.

Lại càng không phải vì muốn xây dựng hầm trú ẩn, chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp.

Chính xác mà nói, khu vực này được thiết lập chỉ để cung cấp chỗ ở cho hai vị võ sĩ hơn 50 tuổi.

Trong hai người, một người thì quanh năm đội mũ rộng vành, mặc một cái áo ngắn cùng quần đùi đã cũ mèm, ngồi cạnh một hồ nước trong núi, học theo Khương Tử Nha, dùng lưỡi câu thẳng để câu cá, lĩnh hội đại đạo trong trời đất.

Người còn lại thì quanh năm cõng theo một cái sọt, quẩn quanh trong ruộng thuốc ở sau núi, dựa theo những ghi chép về các phương pháp nuôi trồng vài chục ngàn giống cây thuốc quý trong Thần Nông Bản Thảo Kinh, dày công nghiên cứu y thuật, mỗi lúc một chuyên sâu, lĩnh ngộ y đạo trong trời đất.

Trong võ giới, có lời đồn rằng bọn họ đã sớm qua đời, thế nhưng vẫn để lại những ấn tượng sâu đậm trong lòng rất nhiều võ sĩ thuộc thế hệ trước.

Bởi vì, khi còn trẻ, bọn họ đã sớm, phá vỡ những kỷ lục của người đi trước, bước vào cảnh giới Thánh ở cái tuổi gây dựng sự nghiệp.

Một vị được Hoa Hạ tôn xưng là Võ Thánh.

Một vị được Hoa Hạ tôn xưng là Y Thánh.

Hôm nay, bọn họ không tiếp tục tu luyện theo cách thức của bản thân như đã làm trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng trước đó, mà cả hai cùng ngồi cạnh vách núi, vẻ mặt nghiêm túc đọc phong thư trong tay.

Càng đọc, bọn họ càng nhíu chặt mày, cơn giận bùng lên.

“Hừ!”

“Rầm!”

Cùng với tiếng “hừ” lạnh, ông lão ngồi ở đối diện Y Thánh vỗ mạnh phong thư xuống bàn, tức giận đến mức trợn trừng mắt.

“Tôi cứ nói sao suốt năm năm, thằng nhóc kia không một lần đến thăm chúng ta, hóa ra là bởi nó phải chịu nhiều uất ức như vậy. Không phải chỉ diệt một đội lính đánh thuê thôi sao? Chẳng phải vượt biên thôi à? Có gì để phạt chứ?”

“Nhớ ngày đó, ông đây một thân một mình chạy đến Trung Âu, dùng ba tiếng đồng hồ huyết tẩy lâu đài của đám quỷ hút máu, đồ sát 3000 thiên sứ tội ác, khi đó, ai dám nói ông đây một câu hả?”

“Thân là đệ tử thân truyền của ông đây, phải chịu nhiều uất ức, bị ràng buộc đủ điều như vậy, lại không nói một tiếng, cũng không đến tìm tôi? Thằng ranh con này, chẳng lẽ nó đã quên thân phận của mình rồi sao? Phép tắc của thế tục sao có thể quản được nó?”

Vẻ mặt Võ Thánh Diệp Lâm tràn đầy tức giận, ông ta quát to.

Nghe vậy, Y Thánh ngồi ở đối diện nghiêm mặt nói: “Ngoại trừ thân phận này, đứa bé kia còn là Lang Vương của đội Lang Nha, đội trưởng của mười một vị anh hùng, chẳng phải điều này đã được ghi chép lại sao?”

“Lúc trước, khi Tiểu Kiệt đuổi giết đám lính đánh thuê, thằng bé không dùng bản lĩnh mà chúng ta đã dạy nó, nó chỉ đơn thuần dựa vào khả năng tác chiến của từng binh sĩ để tiêu diệt bọn người kia, cho nên theo nguyên tắc, luật pháp của thế tục có thể chế tài được!”

“Thằng nhóc của tổ chức Đệ Nhất kia không sai!”

“Mẹ kiếp!”

Không sai gì chứ?

Diệp Lâm lập tức phản bác: “Nhốt một lần 5 năm, làm lãng phí biết bao nhiêu thời gian. Nếu không có năm năm lãng phí đó, chỉ với thiên phú của tên nhóc kia, sợ là đã vượt qua chúng ta, trực tiếp Phong Thánh cũng không thành vấn đề. Tương lai, nó sẽ thay hai người chúng ta bước vào đại đạo Phong Vương, trở thành người thừa kế của đại đạo Phong Thần.

“Năm năm, năm năm đấy, đời người quá ngắn, có bao nhiêu cái năm năm để lãng phí cơ chứ, tôi thấy đó là sai, quả thực sai mười phần!”

“Rốt cuộc thì ông cũng không nhìn thấu hết được?”

Thấy Diệp Lâm nổi điên lên, miệng mắng liên hồi, dù cho tính tình Mặc Bạch trước giờ rất dễ chịu, luôn là dáng vẻ tiên phong đạo cốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nhưng cũng không nhịn được quát lớn.

“Không nhìn thấu gì hả? Khi đọc đến đoạn tên nhóc kia ra tù, ông đây đã không muốn xem nữa rồi!”

“Tôi cứ tưởng mấy năm nay, tên nhóc đó gặp được chuyện gì tốt, nên không đến thăm chúng ta, không ngờ là chuyện tốt đâu không thấy, chỉ có chuyện khiến người ta giận sôi lên, bộ ông thấy được gì à?”

Nói xong, Diệp Lâm liếc nhìn phong thư trên tay Mặc Bạch, khi nhìn thấy người này đã xem đến phần phía sau rồi, ông ta có hơi kinh ngạc: “Cái tên này, ông dám lén tôi xem phần sau à?”

“…”, Mặc Bạch im lặng: “Tôi xem công khai đấy chứ, là do ông chậm thôi, vừa xem vừa mắng mà!”

“Tôi nói này, ông mắng phí thật rồi, Tiểu Kiệt không hề phụ sự kỳ vọng của chúng ta, nó phá Kình nhập Hóa rồi!”

“Gì cơ?”

Nghe vậy, Diệp Lâm không khỏi nhíu mày, tức giận trong mắt lập tức biến mất.

“Nhập Hóa rồi sao? Thật à?”

Mặc Bạch gật đầu: “Đúng vậy, trong một đêm mưa, cảm nhận đại đạo, ngộ ra trọng trách bảo vệ sinh mệnh, bế quan trong vòng ba ngày, đã đặt chân vào Hóa Kình, mạnh hơn so với chúng ta nhiều!”

“Hai người chúng ta tu đạo cùng nhau từ năm tuổi, mười năm nhập Ám, mười năm nhập Hóa, sau năm năm, mượn nhờ lôi kiếp miễn cưỡng nhập Thánh, còn Tiểu Kiệt, hai mươi mới bắt đầu tu đạo, vậy mà chỉ mất có hai năm để nhập Ám, hai năm kế tiếp bước lên đỉnh cao, sau đó chỉ mất một năm để bước vào Hóa Kình, thiên phú hơn người, trong lịch sử chưa từng có ai làm được như vậy”.

“Tuy nhiên…”

Nói đến đây, Mặc Bạch thoáng khựng lại.

Ông ta không chỉ đọc đến đoạn Vu Kiệt đạt đến cảnh giới Hóa Kình, mà đã đọc hết tất cả nội dung phía sau, biết được toàn bộ những chuyện đã xảy ra cho đến nay.

“Tuy nhiên cái gì?”

Nghe thấy giọng điệu do dự của Mặc Bạch, Diệp Lâm lập tức phát giác có gì đó không đúng.

Các cậu đang làm gì vậy? đi theo tôi. tránh xa bọn này ra.

“Ông đang nói đến nhà họ Mục có quan hệ thông gia với nhà họ Trần đấy hả?”

Mặc Bạch không gật đầu, cũng không lắc đầu: “Nội dung phía sau bức thư này có nhắc đến một việc. Để tôi nói cho ông rõ, năm đó, chúng ta vừa vào thành phố, đã gia nhập Thánh Hỏa, ông còn nhớ những chuyện mà chúng ta đã gặp phải không? Người phụ nữ tự xưng là con dâu nhà họ Lý kia đã bị bố con nhà họ Trần giết chết!”

“Đương nhiên tôi nhớ chứ, ông cụ Lý ở thủ đô là một nhân vật có tiếng tăm, đáng tiếc, nếu như năm đó hai người chúng ta đến sớm một chút thì…”

“Tiểu Kiệt là tôn thái tử nhà họ Lý”.

Không đợi Diệp Lâm nói xong, Mặc Bạch đã cắt ngang.

Ngay khi ông ta vừa thốt ra những lời kia, Diệp Lâm như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.

“…”, Diệp Lâm.

Ông ta sửng sốt hồi lâu, sau đó, run run hỏi: “Thằng nhóc kia là con của cô gái đó?”

“Đúng vậy!”

“Ông trời đang đùa giỡn với chúng ta sao?”, Diệp Lâm siết chặt nắm đấm.

“Đây là vận mệnh tuần hoàn, khiến thằng bé kia một lần nữa chạm mặt kẻ thù!”

“Đúng!”, Mặc Bạch khẳng định.

Cuối cùng, ông ta nghiêm giọng: “Cho nên, ông Diệp à, chúng ta không thể lặp lại tiếc nuối năm đó. Khi đó, đã nợ ân tình cô bé kia, hẳn phải đền đáp, tôi cũng không muốn nói với ông những lời dư thừa, tôi chỉ nói một việc, mười năm trước, Nam Quyền nhà họ Mục xuất hiện một thiên tài, hiện tại đã sắp xuất quan. Hai mươi năm trước, ông tổ nhà họ Mục nhập Hóa Kình, sau đó bế quan, nay mai cũng đã đến lúc xuất quan”.

“Trước mắt, ân oán giữa Tiểu Kiệt và nhà họ Mục, nhà họ Trần bị khơi ra”.

“Sao có thể trơ mắt nhìn con cá mà hai người chúng ta nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, hạt giống tốt mà chúng ta tự tay bồi dưỡng bị người hãm hại?”

“Chúng ta… rời núi thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.