Đệ Nhất Lang Vương

Chương 466: Một bức thư chế giễu



Nghĩa trang nhà họ Lý nằm ở vùng ngoại ô của thủ đô.

Chiếm trọn một ngọn núi trúc, sau lưng là sông núi hữu tình, trước mặt là trời đất bao la.

Đây là nghĩa trang dành riêng cho người trong gia tộc và tôi tớ trong nhà họ Lý.

Từ thuở mới thành lập nhà họ Lý cho đến nay, mọi thành viên của dòng tộc đều được chôn cất tại đây.

Nửa đêm mưa gió rét buốt bao quanh ngọn núi trúc này.

Nửa giờ đồng hồ sau, Lý Nam ngồi xe ô tô đi đến nghĩa trang, vừa mở cửa xe, mặc dù bậc thang rất trơn trượt nhưng ông ấy vẫn tăng tốc bước đi nhanh hơn.

Đằng sau một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng một người phụ nữ dịu dàng hiểu chuyện.

Đối với Lý Nam mà nói, người phụ nữ mà ông ấy yêu thương sâu đậm này đã chết cách đây hai mươi lăm năm vào ngày sinh ra Vu Kiệt.

Không phải chết trong phòng bệnh.

Mà là được người ta phát hiện ra trong một khu rừng nằm ở ngoại ô vào lúc ba giờ sáng.

Vì đi tìm Vu Kiệt nghẹt thở sắp chết bị ông cụ đưa ra khỏi thủ đô, Lưu Ngọc đã một mình lết thân thể yếu ớt này chạy ra khu rừng ở vùng ngoại ô để tìm, lúc người ta phát hiện ra thì chỉ còn lại một cái xác lạnh lẽo.

Hơn nữa, có người phát hiện ra trên thi thể của Lưu Ngọc có những vết thương chí mạng rất rõ ràng, chuyện này là cơ mật cho nên rất ít người biết được.

Nhưng đêm nay…

Có lẽ sẽ có rất nhiều người biết được bí mật này.

“Ông Nam, ông đừng vội”, Lão Ưng theo sát phía sau, cau mày nói.

“Tôi có thể không vội sao?”

Lý Nam vô dùng dữ tợn, sắc mặt tối sầm, trong mắt đã bắt đầu xuất hiện những tia máu vằn vện.

“Mộ của vợ tôi bị người ta đào rồi, nếu là anh thì anh có nhịn được không?”

Lão Ưng không nói nên lời, biết mình vô lý, cúi đầu tự trách mình nói sai, sau đó ngẩng đầu nói: "Ông đừng lo, mẫu vật chất thải kia tôi đã gửi đi xét nghiệm AND rồi, rất nhanh sẽ được đối chiếu với dân số toàn quốc. Nhất định sẽ truy tìm được tung tích thật sự của hung thủ trong thời gian ngắn nhất".

“Bảo vệ nghĩa trang đâu rồi?”

Lý Nam lạnh giọng hỏi.

Nếu vào lúc này, tất cả mọi người trong nhà họ Lý có mặt ở đây và nhìn thấy sắc mặt của Lý Nam thì nhất định sẽ hiểu được một chuyện, Lý Nam tức giận rồi.

Không phải tức giận bình thường!

Là tức giận đến cùng cực!

“Đang canh giữ bên mộ của bà chủ ạ”, Lão Ưng đáp.

Vài phút sau, Lý Nam quay người rẽ vào một con đường mòn, ngay sau đó, khi ánh đèn pin lờ mờ chiếu vào mặt ông ấy, một số nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đang cau mày, lập tức trở nên hoảng sợ.

“Ông Nam”.

Vài nhân viên của tổ chức Mật Điệp Tư cung kính cúi người chào.

Lý Nam không đáp, ánh mắt ông ấy quét qua đống phân đầy châm biếm và khiêu khích kia, rồi dừng lại ở chỗ những nhân viên bảo vệ đang run rẩy lo sợ.

Ánh mắt đó giống như một con dao găm, lạnh lùng đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Chuyện này thế nào?”

Một nhân viên vội vàng trả lời: “Là như thế này, ông Nam, nửa tiếng trước…”

“Tôi không hỏi cậu, tôi hỏi bọn họ”.

Lý Nam giơ bàn tay nổi đầy gân xanh thô bạo chỉ về phía nhóm nhân viên bảo vệ.

Thấy vậy, một người trong số đó sợ đến mức mặt mũi xanh mét, hận không thể chui vào nấm mồ kia, cả đời cũng đừng ra nữa.

Một số người bình thường trông có vẻ vô cùng thân thiện, tính tình tốt và rất dễ gần, nhưng một khi chạm vào giới hạn của họ thì ít ai có thể chịu đựng được sự tức giận của người đó.

Rất rõ ràng, Lý Nam chính là loại người này.

Một khi ông ấy tức giận thì ngay cả ông cụ Lý cũng không muốn chứng kiến.

“Nói đi chứ!”

“Tôi bảo các người đến trông coi nghĩa trang, là muốn các người bảo vệ thật tốt nơi này chứ không phải bảo các người đến đây dưỡng lão”.

“Mỗi tháng tôi trả lương cho các người gấp bốn năm lần so với những nơi khác. Vậy mà các người làm việc như thế này đây phải không?”

“Các người có hổ thẹn với lương tâm mình không, có xứng với bộ đồng phục đang mặc không?

“Trả lời đi chứ!”

Lý Nam giận dữ quát lớn.

Một nhân viên run lên bần bật, vội vàng cúi người đứng ra, sợ hãi nói: “Xin…xin lỗi ông Nam, thật sự rất xin lỗi, là chúng tôi thất trách, nhưng…nhưng chúng tôi xin thề với trời, tuyệt đối không hề có chút tâm tư muốn ở đây dưỡng lão”.

“Vậy tại sao lại có kẻ có thể tùy tiện ra vào nơi này?”

Lý Nam tiếp tục hỏi.

Người bảo vệ lắc đầu: “Chúng tôi cũng không biết, mỗi ngày năm anh em chúng tôi vẫn luôn thay nhau trông coi đại sảnh ở nghĩa trang 24/24, không hề lơ là, những người còn lại thì mỗi phút mỗi giây đều luôn theo dõi camera, nhưng…có một chuyện rất kỳ lạ…”

“Chuyện gì?”

Người bảo vệ liếc nhìn camera giám sát xung quanh nói: "Hôm qua camera ở đây vừa được tu sửa lại, ban ngày vẫn đang hoạt động rất tốt. Tự nhiên hai tiếng trước bỗng mất tín hiệu. Trước lúc đó, người trực ca nói không hề có bất kỳ ai đi vào đây cả. Tôi cứ tưởng là có con gì đó đã làm hỏng camera rồi nên đến xem thử".

“Không ngờ bỗng nhìn thấy mộ của bà chủ…bị người ta đào lên rồi, lúc đó camera ở cửa và những nơi khác cũng không hề quay được bóng người khả nghi nào cả…”

“Chuyện kỳ lạ chính là chỉ có camera ở chỗ này là bị hư, còn camera ở phía sau và những chỗ khác thì vẫn hoạt động bình thường, không có vấn đề gì cả…giống như mục đích đối phương đến đây là nhằm vào mộ của bà chủ vậy…”

“Còn để lại một bức thư, đúng…”

“Thư?”

Thế giới này không phải nhà họ Lý bọn mày có thể một tay che trời, khống chế tất cả mọi thứ, quy tắc mãi mãi luôn do kẻ mạnh đặt ra. Có lúc tao cũng rất hối hận vì đã giết Lưu Ngọc nhưng nhà họ Lý bọn mày đã ức hiếp người quá đáng. Con cháu nhà họ Lý bọn mày khiến người ta bực bội chán ghét, xuất sắc đến mức khiến người ta đố kỵ. Đêm nay, tao sẽ nhắc bọn mày thêm một lần nữa, không có lý do gì nhiều, chỉ một câu thôi.

Nhà họ Lý, ông Lý, Lý Nam, bọn mày chuẩn bị đi, chuẩn bị nhận xác của thằng oắt con kia đi!

Đây là cuộc chơi giữa những kẻ cầm quyền, trận phong ba này khơi mào từ cái đập bàn của lão già kia, nhất định phải có kẻ trở thành vật hy sinh để kết thúc cuộc chơi của bốn gia tộc lớn đầy nguy hiểm đầy sóng gió này.

Tao quyết định sẽ nhắm vào Vu Kiệt đầu tiên, người mà bọn mày đặt nhiều hy vọng nhất, hahaha, giống như Lưu Ngọc đã chết dưới chân tao vào hai mươi lăm năm trước, tức giận không? Đau khổ không? Khó chịu không? Nhớ kỹ cảm giác này đi, bọn mày càng đau khổ thì tao càng vui hơn!

“Roạc!”

Xem xong, Lý Nam thô bạo xé nát bức thư đó.

Ông ấy cũng hiểu vì sao lúc ở trong phòng bệnh, Lão Ưng lại không lấy ra bức thư ra, bởi vì một khi lấy ra để ông cụ nhìn thấy thì bệnh tình chắc chắn sẽ càng thêm trầm trọng!

“Tên ác nhân chết tiệt này, nhất định phải bị trừng phạt!

“Điều tra cho tôi!”

Lý Nam gầm lên: "Lật hết cả thủ đô này lên cũng phải điều tra bằng được cho tôi, nhất định phải tìm được hắn, tôi muốn hắn phải trả giá cho cái chết của Tiểu Ngọc!"

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.