Đệ Nhất Lang Vương

Chương 470: Mất mặt (1)



Giọng điệu ra lệnh, không hề quan tâm tới mặt mũi của Lâm Doãn Nam.

Ngay cả câu hỏi cơ bản nhất cũng không thèm hỏi, vừa nghe lời nói phiến diện của Long Huy liền bắt cô ta giải thích.

Bộ dạng nịnh nọt của thím hai nhất thời khiến Lâm Doãn Nam thấy thất vọng.

Cô ta hít sâu một hơi: “Cháu không có gì để giải thích cả, không làm chính là không làm, giữa cháu và Vu Kiệt hoàn toàn trong sạch”.

“Ai tin?”, Long Huy trợn mắt.

“Anh tin hay không là chuyện của anh, không liên quan tới tôi”.

Từ tận đáy lòng, Lâm Doãn Nam thật sự không thích tên Long Huy này, chưa kể lịch sử tình trường của Long Huy đã lan truyền khắp Thiên Thành, hắn ta dăm hôm ba bữa lại đưa một cô bạn gái khác nhau vào khách sạn cao cấp, vả lại hôn ước này chưa có sự đồng ý của cô ta nên cô ta sẽ không kết hôn với Long Huy.

Nói rồi, Lâm Doãn Nam cất bước đi vào trong.

“Cái gì không liên quan”, Lưu Mai biến sắc: “Lâm Doãn Nam, cháu ăn nói có chút trách nhiệm được không vậy, đây là hôn ước mà bố cháu đích thân chỉ định, cậu Long người ta là chồng chưa cưới của cháu, sao lại không liên quan”.

“Cháu muốn đi đâu?”

“Cháu muốn làm gì? Có nghe thấy không”.

Mắt thấy Lâm Doãn Nam ngoảnh mặt làm ngơ, giả điếc đi về phía trước, Lưu Mai liền không đồng ý.

Phép lịch sự với người lớn đâu hết rồi?

Nhưng còn chưa đợi bà ta mở miệng thì ngay sau đó, chỉ thấy Lâm Doãn Nam nắm tay người đàn ông lạ mặt kia đi vào trong.

Liếc mắt nhìn.

Lưu Mai nhướng mày: “Lâm Doãn Nam, cháu đứng lại đó”.

Bà ta nhanh chân bước tới chắn trước mặt Lâm Doãn Nam.

Sau đó, giơ tay chỉ vào Vu Kiệt: “Cháu buông tay hắn ra, cháu như vậy là có ý gì, cháu làm thế này cho ai xem? Cậu Long người ta vẫn còn ở đây, cháu không thấy hả? Mắt cháu bị mù rồi à?”

Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Doãn Nam cười lạnh.

Mà Vu Kiệt, từ đầu tới cuối đều đứng ngoài nhìn với nụ cười sâu xa.

Vừa hay hôm nay có thời gian, nhân tiện giúp Lâm Doãn Nam giải thích chuyện này một chút.

Dù sao hôm qua anh cũng đã đồng ý rồi.

Lâm Doãn Nam ngẩng đầu: “Cháu nói rồi, anh ta nghĩ thế nào cũng không liên quan tới cháu, việc của cháu cũng không cần thím quản, Vu Kiệt là bạn của cháu, hôm qua là anh ấy chăm sóc cháu cho nên cháu mời anh ấy vào nhà ngồi một chút, có vấn đề sao?”

“Cháu...”

“Cháu...”

Đối mặt với thái độ cứng rắn của Lâm Doãn Nam, Lưu Mai bỗng chốc không nói nên lời, dường như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng bà ta, những lời người lớn lẽ ra phải dạy dỗ, tất cả đều kẹt lại bên trong.

“Vu Kiệt, chúng ta vào thôi”.

Nói xong, Lâm Doãn Nam lại lười phải để ý, nắm tay Vu Kiệt đi vào cửa lớn.

“Lâm Doãn Nam...Lâm Doãn Nam...”

Thím hai Lưu Mai tức đến mức đỏ mặt.

Trán Long Huy hiện đầy vạch đen: “Hơ, họ Vu kia, chúng ta chờ xem”.

Nghe đến đây, Lưu Mai tưởng rằng lúc nãy đã chọc vào chỗ tức giận của Long Huy, bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng quay lại.

“Cậu Long, cậu Long, thực xin lỗi cậu, xin lỗi, tôi thay mặt Lâm Doãn Nam xin lỗi cậu, con bé này bình thường thiếu kỉ luật, tính cách đều thuận theo tự nhiên, tôi quay về nhất định sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng, bảo bố mẹ nó dạy dỗ nó”.

“Đây còn là chuyện dạy dỗ sao?”

Cậu Long lạnh giọng: “Thím hai, kêu thím một tiếng thím hai là dựa theo phép lịch sự, sau khi hai nhà chúng ta liên hôn, thím chính là bề trên của tôi, thím xem, Lâm Doãn Nam như vậy, tôi thấy chắc không cần kết hôn nữa đâu!”

“Đêm hôm không chịu về nhà, lại ở bên ngoài qua đêm với một thằng đàn ông xa lạ”.

Nói xong, Long Huy trầm ngâm, suy nghĩ rồi lại nói: “Tên này tôi hiểu rất rõ, một thằng trai bao chỉ biết lừa gạt con gái nhà người ta để thỏa mãn bản thân, nhân cách cực kì tồi tệ, Lâm Doãn Nam ở cạnh hắn ta, nếu như không sạch sẽ, thím cũng biết hậu quả sẽ thế nào mà!”

“Giả sử bố và ông nội biết chuyện này, thím cảm thấy cuộc liên hôn lần này còn có thể tiếp tục sao?”

“Việc này...”

Suy nghĩ về tính nghiêm trọng của hậu quả, Lưu Mai hít một ngụm khí lạnh.

Gia tộc lớn liên hôn, quan trọng nhất chính là chữ, xử nữ.

Càng là hào môn thì càng xem trọng mặt mũi, xem trọng dòng máu chính thống của con cháu đời sau.

Nếu nhà gái liên hôn mà ngay cả trinh tiết cũng không giữ được, vậy thì dựa vào đâu phải liên hôn?

Không những liên hôn thất bại mà còn phải hứng chịu sự thù địch bên phía nhà trai.

Đối với gia tộc đang cần gấp người cùng chiến tuyến như nhà họ Lâm, đây chẳng khác nào cú đánh mang tính hủy diệt.

“Kêu nó giải thích cho rõ ngọn nguồn chuyện hôm qua, hơn nữa còn phải đảm bảo với tất cả mọi người không được qua lại với tên xa lạ Vu Kiệt gì đó nữa, cậu thấy thế nào?”

Chỉ một lời bảo đảm?

Long Huy cảm thấy quá ít.

Hắn ta mím môi: “Thiếu thành ý quá, cửa lớn nhà họ Lâm tôi còn chưa bước vào thì thằng đàn ông hoang dã kia đã vào trước một bước rồi, nếu như cứ ung dung nhàn nhã bước vào, truyền ra ngoài cũng khó tránh...”

Câu tiếp theo tuy không thốt ra nhưng ý tứ rất rõ ràng.

“Cái này...”, ánh mắt Lưu Mai hèn mọn nói: “Đương nhiên không đơn giản vậy rồi, đợi lát nữa tôi sai người lén đánh tên kia một trận rồi vứt ra khỏi cửa nhà họ Lâm, cậu thấy thế nào?”

“Được, vậy thím hai, tôi đợi ở đây xem kịch hả?”, Long Huy cười hắc hắc.

“Đương nhiên rồi, nào nào cậu Long, mời vào trong”.

Nói rồi, hai người đi vào bên trong.

Trong lòng Long Huy cười thầm:

Đường đường là cháu trai nhà họ Lý ở thủ đô, lại bị người ta vứt ra khỏi nhà họ Lâm, tin này mà truyền ra ngoài, nhà họ Lý...thật mất mặt!

Dù sao người học võ cũng không thể ra tay đánh người thường!

Tôi không tin, một võ sĩ không dùng sức mạnh có thể đánh lại mười mấy người thường sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.