Đệ Nhất Lang Vương

Chương 477: Không thể xúc phạm



Đợi ở cửa đã hơn nửa tiếng đồng hồ.

Những đám mây đên rải rác trên bầu trời, đã là buổi trưa.

Thời tiết cả ngày hôm nay nóng bức, đứng dưới nắng thời gian dài, con cháu nhà họ Lâm mặt ai nấy đều toát mồ hôi.

Lâm Doãn Nam chờ đợi trong lo lắng.

Bao gồm Lâm Chính Nguyên.

Đứng đầu trong nhóm người, Lâm Chính Nguyên suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra cùng thái độ thay đổi đột ngột của bố mình, ông ta bất an nhìn Lâm Doãn Nam.

Không có ông bố nào không mong con gái mình sống tốt.

Nhưng là con cháu hào môn, rất nhiều việc dù muốn cũng không thể giúp được.

Lúc nhìn thấy Lâm Doãn Nam lo lắng cho người đàn ông kia như vậy, Lâm Chính Nguyên mới phát hiện từ nhỏ đến lớn ông ta dường như đều thiếu vắng trong cuộc sống của Lâm Doãn Nam, đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Lâm Doãn Nam vì một người đàn ông mà căng thẳng như vậy.

Cho nên...

Thằng nhóc tên Vu Kiệt này, rốt cuộc là ai?

Trong khi mọi người không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa thì cửa phòng đọc sách của ông cụ bỗng nhiên mở ra.

Vu Kiệt bước từng bước lớn ra ngoài, gương mặt tươi cười đi tới trước mặt Lâm Doãn Nam.

Ánh mắt mọi người đều nhìn theo anh, sau đó dừng lại trên người Lâm Doãn Nam.

“Vu Kiệt...anh...”, Lâm Doãn Nam muốn mở miệng hỏi điều gì đó.

Vu Kiệt liền nói: “Không cần hỏi, tôi tới tứ hợp viện của cô đợi cô”.

“Đợi tôi...”, Lâm Doãn Nam hơi ngơ ngác.

Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì Vu Kiệt đã đi xa rồi.

Tiếp theo, ông cụ nhà họ Lâm, Lâm Mạc Sơn sau khi để mọi người đợi hơn nửa tiếng, gương mặt u ám bước ra ngoài.

Ông ta chắp hai tay sau lưng đứng trước mặt đám người.

Vừa nhìn thấy ông ta, con cháu nhà họ Lâm mặt như cá chết không có phản ứng gì ở đại sảnh lúc nãy đều đồng loạt chào hỏi Lâm Mạc Sơn.

“Kính chào cụ”.

Âm thanh đồng đều như thể đã tập luyện từ trước.

Nhưng đối mặt với những tiếng chào hỏi này, Lâm Mạc Sơn không những không lộ ra vẻ uy nghiêm, kiêu ngạo của một người nắm quyền mà ngược lại bày ra gương mặt ghét bỏ, chống gậy xuống đất thật mạnh, dùng lực gõ mười mấy lần.

“Bốp, bốp, bốp...”

“Thu lại mặt nạ của các người đi! Nịnh hót như vậy, các người không thấy buồn nôn hả?

“Có ý gì?”

Ánh mắt ông ta lướt qua tất cả những người có mặt.

Trong lời chất vấn còn mang theo sự chế giễu đám người đạo đức giả đáng thương.

Vốn dĩ Lâm Mạc Sơn nghĩ rằng bản thân đã già, cho dù giao lại chức gia chủ cũng không hoàn toàn mất hết sức ảnh hưởng, chí ít địa vị nên có vẫn còn.

Nhưng...

Việc xảy ra ở đại sảnh hôm nay như một cái tát mạnh mẽ đánh vào mặt ông ta.

Sai rồi.

Thật quá đáng.

“Ông cụ...”

“Im miệng”.

Một đứa cháu trẻ tuổi định mở miệng, vừa nói được mấy chữ đã bị trừng ngược lại.

Lúc này không ai dám mở miệng.

Lâm Mạc Sơn: “Còn ở đây làm gì nữa? Đám người các người muốn tôi kể chuyện cười cho nghe hả? Trừ Doãn Nam, Chính Nguyên, còn có Lưu Mai, những người khác cút hết đi”.

“Vâng!”

“Vâng, gia chủ!”

“Vâng...”

Rất nhanh đám đông giải tán chỉ còn lại 3 người.

Nhìn 3 người một cái, Lâm Mạc Sơn xoay người vào phòng đọc sách: “Vào đây đi”.

“Vâng”, Lâm Chính Nguyên gật đầu, bước vào trước.

Lâm Doãn Nam cũng không hề do dự, có lẽ liên quan đến chuyện liên hôn.

Ngược lại trong lòng Lưu Mai bắt đầu run rẩy.

Suy cho cùng thì Lâm Doãn Nam và Lâm Chính Nguyên cũng là con cháu có huyết thống trực tiếp với ông cụ, còn Lưu Mai, nói trắng ra, chẳng phải chỉ là người ngoài được gả vào nhà họ Lâm sao?

Lúc này giữ lại bà ta.

Lẽ nào là...

“Ngây ra đó làm gì? Vào đi!”

Trong phòng sách, tiếng thúc giục mất kiên nhẫn của Lâm Mạc Sơn truyền tới.

“Vâng”.

Nghe thấy lời này, Lưu Mai cũng không dám chần chờ đứng ở đó nữa, đi theo sau lưng Lâm Doãn Nam vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Nhưng...

Ngay khi bà ta xoay người định lui vào trong góc.

“Bốp!”

Một cái tát cực mạnh đánh vào mặt bà ta.

Dấu tay đỏ ửng hằn sâu trên gương mặt.

Không khí trong phòng nhất thời trở nên căng thẳng.

Cả người Lâm Chính Nguyên run lên, ánh mắt có chút nghi hoặc.

Lâm Doãn Nam cũng bị dọa sợ.

“Bố...bố...”, Lưu Mai ôm mặt kinh ngạc nhìn bố chồng mình.

“Đừng gọi tôi là bố, tôi không có đứa con dâu ngu xuẩn như cô, cô cũng không xứng ở lại nhà họ Lâm chúng tôi”.

Giọng Lâm Mạc Sơn lạnh lẽo.

Soạt!

Nghe thấy câu này, Lưu Mai hoảng sợ tại chỗ.

Cơ thể mềm nhũn như bị rút hết sức lực, dứt khoát quỳ trên đất.

“Bố...con...con sai rồi, con thật sự sai rồi, cầu xin bố đừng đuổi con ra ngoài, con...con...con sai rồi...”

“Bố, bố là muốn?”, Lâm Chính Nguyên mở miệng hỏi.

Lâm Mạc Sơn lười nhìn ông ta, xoay người ngồi vào ghế chính ở phòng sách.

Sau đó, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lưu Mai: “Nói, tự mình nói đi, sai chỗ nào?”

“Con...con...”

Cái tát này đến quá bất ngờ, lực đánh lại cực lớn khiến bà ta trong phút chốc không thể nào phản ứng lại được, làm gì còn biết bản thân sai chỗ nào.

“Nói đi!”

“Con...con không biết...”

Dưới sức ép dữ dội, sắc mặt Lưu Mai trắng bệch, suýt chút nữa quỳ xuống đất dập đầu với gia chủ nhà họ Lâm.

“Không biết?”

“Mỗi một hành động của cô, từng câu từng chữ đều được ghi lại hết rồi, cô có biết không? Lưu Mai!”

“Cô...đúng là nỗi nhục của nhà họ Lâm tôi”.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Lưu Mai chấn động.

Bà ta như bị sét đánh đứng im bất động, há to mồm thật lâu cũng không khép lại được.

Sau đó liền nghe Lâm Mạc Sơn hạ lệnh: “Trước chiều tối hôm nay, đem hết đồ của cô cút khỏi nhà họ Lâm, cút khỏi Thiên Thành, còn về thỏa thuận li hôn giữa cô và thằng hai, tôi sẽ sai người đem tới cho cô!”

“Hiểu rõ, nếu như để người nhà họ Lâm thấy cô ở Thiên Thành”.

“Đừng trách nhà họ Lâm không niệm tình cũ”.

“Cút!”

Cút!

Để người đàn bà độc ác như cô cút đi.

Đều là vì cô ở trước cửa nhà họ Lâm.

Xúc phạm Vu Kiệt!

Trong mắt ông cụ Lâm Mạc Sơn đã từng chinh chiến sa trường, tung hoành ngang dọc ở biên giới.

Cả đời này, duy nhất...

Một anh hùng không được xúc phạm!

Vu Kiệt.

Người xúc phạm...

Phải bị trừng trị!!!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.