Trong một khách sạn ở Thiên Thành, Vu Kiệt đứng đứng bên cửa sổ sát đất, ngoài trời u ám không biết lúc nào thì sẽ đổ mưa, nhưng thời gian luôn nói cho bạn biết, bạn đã bước chân vào mảnh đất này.
Thì điều gì nên đến cũng sẽ đến thôi.
Không nên đến thì nó cũng sẽ tìm đến.
Chỉ không ngờ là nó lại đến nhanh như vậy.
Đó là bức chiến thư đến từ nhà họ Mục.
Thực ra từ lúc Vu Kiệt phế bỏ tu vi của Mục Thanh thì anh đã đoán trước được sẽ có ngày này rồi.
Đối với một thiên tài từ nhỏ đến lớn đều tu luyện cổ võ, kế thừa truyền thống của gia tộc, việc hủy bỏ tu vi khiến hắn ta biến thành một người tầm thường, không có mục tiêu sống trên đời này thì còn đáng sợ hơn nhiều so với cái chết.
Không những khiến đạo tâm sụp đổ mà còn khiến hắn ta đau đớn suốt cả cuộc đời.
Đối với nhà họ Mục mà nói, thủ tiêu một thiên tài mà bọn họ đã bỏ ra vô số công sức để bồi dưỡng thì chả khác gì đang chà đạp thể diện của nhà họ Mục cả, khiến bọn họ mất hết mặt mũi, những chuyện này Vu Kiệt đều đã nghĩ đến rồi.
Hiện tại, điều anh có thể làm đó chính là, đã đến thì an tâm ở lại, đến rồi thì tại sao lại không chấp nhận chứ?
“Anh Kiệt, có nên đi không?”
Ngoài Vu Kiệt, trong phòng còn có Trịnh Long và Lâm Doãn Nam.
Cùng với những thành viên khác của Mật Điệp Tư ở Thiên Thành.
“Không thể đi”.
Không đợi Vu Kiệt trả lời, Lâm Doãn Nam đã lên tiếng trước, vẻ mặt nghiêm túc từ chối.
“Vu Kiệt, tôi sẽ giúp anh đặt vé máy bay về Giang Thành ngay bây giờ, nhà họ Mục không có thế lực tại thế tục đâu, anh nhanh rời khỏi đây đi”.
Vừa nói, Lâm Doãn Nam vừa lấy điện thoại ra để đặt vé máy bay giúp Vu Kiệt.
“Tại sao?”
Chỉ là…
Cô ta vừa lấy điện thoại ra thì bên tai đã vang lên giọng nói của Vu Kiệt.
Tại sao phải rời đi?
Chuyện mà anh muốn giải quyết còn chưa xử lý xong, sao lại phải đi?
Chỉ vì một bức thư khiêu chiến liền phải rời đi?
Chuyện này mà truyền ra ngoài, không phải anh sẽ trở thành kẻ nhát gan sao?
“Tại sao gì chứ, chuyện này còn cần phải có lý do sao?”, Lâm Doãn Nam kích động nói: “Vu Kiệt, tôi biết anh rất có bản lĩnh, vô cùng lợi hại, anh cũng là võ giả, nhưng đối thủ ngày hôm đó của anh chẳng qua chỉ là Mục Thanh mà thôi”.
“Dù Mục Thanh cũng có danh là thiên tài nhưng xét về tu vi thì hắn vẫn còn quá trẻ, quá tầm thường, nhưng lần này không giống như vậy, đây là thư khiêu chiến của thiên tài tiếng tăm lừng lẫy mười lăm năm trước, Mục Thiếu Hàn đấy”.
“Mười lăm năm trước hắn ta đã đạt được cảnh giới cấp bốn ám kình, thực lực vượt hẳn đa số những người cùng tuổi trong võ giới, ngang ngửa bốn vị Thánh Tử của Phật Môn và Thái Cực Kiếm Tử cũng như đệ tử sau cùng của các danh môn khác”.
“Hơn nữa, mười lăm năm nay hắn ta luôn bế quan ở núi Nam Quyền, lần này xuất quan xuống núi, chắc chắn cảnh giới đã được thăng hạng rồi, thậm chí là hóa kình, so với hắn ta, ngay cả một ngón tay của Mục Thanh còn không bằng, nếu đấu với hắn, chuyện…chuyện này không phải là trò cười sao?”
Lâm Doãn Nam lo lắng nói.
Ở Thiên Thành nhiều năm như vậy, bất kể là gia tộc hào môn trong thế tục hay là gia tộc hào môn trong võ giới, cô ta đều hiểu rất rõ.
Hơn nữa, mười lăm năm trước, vị thiên tài nhà họ Mục, Mục Thiếu Hàn này đã đánh thắng liên tiếp mười tám trận khắp giang hồ, cuối cùng bị đánh bại bởi Tứ Thánh Tử của Phật Môn.
Cũng chính là nói, thực lực của Mục Thiếu Hàn, ngoài Tứ Thánh Tử của Phật Môn và các đệ tử sau cùng của các danh môn khác, rất ít ai có thể địch lại hắn ta.
Mà Vu Kiệt…
Cô ta không hề biết thực lực của Vu Kiệt như thế nào.
Cũng không chắc chắn nếu như Vu Kiệt chấp nhận bức chiến thư này thì có thể giành được chiến thắng hay không.
Cô ta chỉ mong Vu Kiệt bình an vô sự rời khỏi Thiên Thành.
Nghe vậy, Vu Kiệt ngẩng đầu mỉm cười, nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Tứ Thánh Tử của Phật Môn? Mục Thiếu Hàn?”
Trước đây, Vu Kiệt chưa từng nghe thấy tên của những người này.
Trên thực tế, anh cũng chỉ vừa gia nhập vào giới võ đạo sáu năm mà thôi.
“Anh Kiệt, tôi thấy cô Lâm nói đúng đấy, chúng ta đừng chấp nhận bức chiến thư này nữa!”
“Cho dù chúng ta không chấp nhận thì bọn họ cũng không làm gì được”.
Trịnh Long ngồi bên cạnh nghe xong những lời miêu tả của Lâm Doãn Nam, sắc mặt anh ta cũng trở nên lo lắng.
Sau nhiều năm làm việc ở Mật Điệp Tư, anh ta cũng đã nghe thấy rất nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Mục.
Hơn nữa anh ta cũng hiểu, tầng lớp thượng lưu trong võ giới và tầng lớp thượng lưu của thế tục khác nhau một trời một vực, một khi Vu Kiệt chấp nhận bức chiến thư này của nhà họ Mục.
Vậy thì giữa Vu Kiệt và Mục Thiếu Hàn, ắt có một người phải chết.
Thấy Trịnh Long và Lâm Doãn Nam lo lắng như vậy, Vu Kiệt cười nhạt nói: “Thực ra mọi người có nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng đã có quyết định của chính mình rồi”.
“Tôi đặt vé máy bay cho anh”, Lâm Doãn Nam nói.
“Không cần đâu”, Vu Kiệt từ chối.
Lâm Doãn Nam: “Anh điên rồi sao? Lẽ nào anh thật sự muốn chấp nhận khiêu chiến, đi đến sàn đấu của nhà họ Mục để tham gia trận đấu? Sẽ mất mạng đó!”
“Vu Kiệt, anh đừng khoe tài khoe sức nữa được không? Tôi thừa nhận, lúc ở nhà máy bỏ hoang ở Giang Thành anh đã thể hiện sức mạnh vô cùng lợi hại, nhưng…nhưng chuyện này so với chuyện anh sắp đối mặt không hề giống nhau”.
“Mục Thiếu Hàn, không phải loại người như Vương Ninh có thể so sánh được”.
“Tôi biết”.
Vu Kiệt gật đầu: “Cảm ơn cô, Lâm Doãn Nam, cảm ơn cô đã quan tâm tôi, nhưng tôi đã quyết định rồi”.
Trịnh Long: “Anh Kiệt…”
Vu Kiệt kiên quyết quay người lại, hai tay chắp sau lưng: “Mục đích nhà họ Mục gửi chiến thư đến là vì muốn tôi phải trả giá cho chuyện mà tôi đã làm với Mục Thanh”.
“Nhưng, bọn họ lại xem nhẹ một chuyện, bọn họ chỉ để ý đến chuyện Mục Thanh bị phế tu vi khiến nhà họ Mục mất mặt, nhưng lại không hề tìm hiểu nguyên nhân, cũng không nhắc đến chuyện đứa con cưng của nhà họ Mục đã giúp người xấu làm việc ác, ra tay đánh dân thường, vi phạm điều cấm kỵ của võ giới!”
“Cho nên nhà họ Mục quá thất đức!”
“Kẻ thất đức thì tồn tại trên đời này cũng vô dụng, không phải bọn họ muốn tìm tôi để đòi lại thể diện sao? Vậy thì tôi sẽ đến”.
Rất nhiều người đã bắt đầu thắc mắc thân phận của Vu Kiệt là gì, vậy mà lại phế mất tu vi của một thiên tài khác của nhà họ Mục, Mục Thanh?