Đệ Nhất Lang Vương

Chương 483: Khai chiến (1)



Ngay khi tin nhà họ Mục đưa ra lời khiêu chiến với Vu Kiệt, vì muốn đòi lại công bằng trong chuyện Mục Thanh bị phế bỏ võ công truyền khắp các tầng lớp tại Thiên Thành, có một số gia tộc cảm thấy vui mừng, một số khác lại lo âu.

Vui mừng hiển nhiên là kẻ thù.

Lo âu chính là bạn bè.

Có người rảnh rỗi ngồi xem kịch.

Cũng có một số kẻ lòng dạ xấu xa, núp trong bóng tối, mưu đồ chuyện khác.

Sau khi Trần Dung chết, thi thể của hắn ta được gia chủ nhà họ Trần, cũng chính là bố hắn, đưa ra khỏi bệnh viện.

Bởi vì có rất nhiều bằng chứng chứng minh khi còn sống, Trần Dung có dính líu đến vụ việc của Lang Gia ở Ninh Thành, cho nên ngay sau khi thi thể hắn ta được người nhà bảo lãnh, nhà họ Trần phải đối mặt với cuộc điều tra của tổ chức Đệ Nhất từ thủ đô.

Chỉ tiếc là gia chủ nhà họ Trần là người kín kẽ, ngay cả một chút vết nhơ cũng không tra ra được.

Rơi vào đường cùng, sau khi Trần Dung chết, bọn họ đành phải gán cho hắn ta một cái tội vô nghĩa, có tác dụng dập tắt lửa giận trong lòng một ông lớn nào đó, đồng thời, đòi lại công bằng cho một người đàn ông đang ở trong ngục đang chuẩn bị gia nhập tổ chức Đệ Nhất.

Phía bên Ninh Thành, sau khi bị các thế lực có liên quan bắt giữ, mấy ngày nay, Lang Gia bị điều tra rốt ráo, không chỉ các địa bàn mà hắn ta đoạt được từ sau khi lật đổ Vương Ninh cho đến nay bị quét sạch, mà tất cả các vụ án đánh người gây thương tích nghiêm trọng, thậm chí là những vụ án mất tích có dính líu đến hắn ta cũng bị lôi ra ngoài ánh sáng.

Cuối cùng phán xử… tử hình!

Không khoan hồng.

Đồng thời, cũng tại Ninh Thành, ông cụ Dương cho người bắt giữ Owen.

Tên này vì xúi giục người khác làm bậy mà rơi vào cơn lốc thanh trừ của ông lớn nào đó ở thủ đô, khiến cho bản thân phải rơi vào cảnh tù tội, tiền đồ bị hủy hoại.

Mặc dù thế lực đứng sau anh ta ở nước ngoài có dùng hết mọi cách, vận dụng vô số mối quan hệ cũng không thay đổi được gì.

Ông cụ Dương vốn không nể mặt con gái của mình là Dương Chân.

Vu Kiệt cũng không thể chấp nhận để loại người như vậy còn sống rời khỏi đất nước này.

Không có bất kỳ một kẻ ngoại tộc nào có thể tùy tiện làm bậy tại Hoa Hạ, mấy ngàn năm trước không được, mấy trăm năm trước không được, mấy mươi năm trước không được, hiện tại lại càng không được.

Nhưng khi tất cả mọi chuyện đã có một cái kết viên mãn, thì gia chủ nhà họ Trần, người cực kỳ không hài lòng với kết quả như vậy, đã gây ra một chuyện…

Khơi mào mối thù ngày xưa, tiến thêm một bước làm gia tăng mâu thuẫn.

“Nhập táng!”

Vùng ngoại ô, trong một khu rừng trúc.

Một đám hòa thượng cùng người làm nhà họ Trần cố ý chọn ngày hôm nay, theo chân gia chủ nhà họ Trần là Trầm Sâm đến đây chôn cất thiếu gia của bọn họ: Trần Dung.

Bỏ qua những nghi thức mà tổ tiên truyền dạy.

Chỉ vì muốn người chết mau chóng nhập thổ vi an.

Từng giọt mưa lạnh lẽo, thê lương bay lất phất giữa không trung.

Hương thơm đặc trưng của trúc không ngừng lan tỏa khắp nơi.

Dòng chính nhà họ Trần, ngoại trừ ông ta, thì không còn ai đến.

Mất mặt như vậy, thiếu chút làm liên lụy đến con cháu nhà họ Trần, làm lễ chôn cất cho hắn ta chính là bôi nhọ danh dự của tổ tiên và của nhà họ Trần.

Chuyện nhục nhã như vậy, để một mình bố hắn ta đến là đủ rồi.

Không bao lâu sau, nhúm đất cuối cùng cũng được ném lên trên quan tài, một hòa thượng chủ động bước lên, dựng bia cho cậu chủ quá cố Trần Dung này.

“Cảm ơn!”

Trầm Sâm chắp tay trước ngực, nói lời cảm ơn với lão hòa thượng.

“Đừng khách sáo, anh Trần”.

Chòm râu trắng của lão hòa thượng ướt đẫm, rủ xuống trước ngực.

Ông ta dùng một bàn tay đáp lại, sau đó đứng song song với Trần Sâm trước tấm bia mộ.

Người làm của nhà họ Trần đứng quanh đấy rất hiểu chuyện, cả đám dần dần rời đi, không dám nán lại nơi này.

Tuy rằng nhà họ Trần không có một chút danh tiếng trong giới thượng lưu ở Thiên Thành, nhưng không hiểu vì sao, không có bất kỳ ai dám gây rắc rối với bọn họ, ngược lại, cũng không có bao nhiêu người muốn kết mối quan hệ thâm giao với họ.

Chưa kể…

Gia chủ nhà họ Trần đã hơn bốn mươi lăm tuổi, lại không có một chức vị nào, luôn khiến cho người ta có cảm giác thần bí.

Cứ như mãi mãi không cách nào nhìn thấu những suy nghĩ trong đầu ông ta.

Mà trong mắt đám người làm kia, trong suốt những năm bọn họ làm việc tại nhà họ Trần, người mà bọn họ gặp nhiều nhất không ai khác chính là vị lão hòa thượng quanh năm suốt tháng luôn khoác áo tràng màu trắng này. Mỗi năm ông ta đều đến nhà họ Trần mấy tháng, tâm sự cùng gia chủ Trần Sâm.

Những lúc bọn họ trò chuyện, thì không có bất kỳ ai được phép ở quanh đó.

Thấy mọi người đã tản đi hết, lão hòa thượng vốn đang bái trước mộ bia chợt nói: “Khu mộ của nhà họ Lý ở thủ đô rất lớn, ngày mưa, khó tìm, nên đã về trễ rồi!”

Đồng tử Trần Sâm hơi co lại: “Vì chuyện của Tiểu Dung, ông đã nhọc lòng!”

Lão hòa thượng: “Hai mươi năm trước, vì đuổi giết yêu nữ mà nhà họ Trần đã tổn thất rất nhiều. Chuyện lần này tôi nên giúp một tay, lại nói, chẳng ai ngờ yêu nữ kia lại sinh ra một đứa trẻ, mà nó vẫn sống cho đến bây giờ, còn đụng chạm với cậu Dung, theo lý, tôi nên đi chuyến này”.

Trần Sâm híp mắt: “Cảm ơn!”

Nói xong, hắn thoáng khựng lại một chút: “Đến bây giờ ông vẫn không nói với tôi, người phụ nữ họ Lý mà Phật Môn đã đuổi giết hai mươi lăm năm trước rốt cuộc là ai?”

Lão hòa thượng chỉ chỉ lên trời: “Thiên cơ không thể tiết lộ, thân phận của cô ta, ngoại trừ Phật Môn chúng tôi, có lẽ anh Nam nhà họ Lý là rõ nhất, anh Trần có thể đến thủ đô hỏi thử xem”.

“Hừ!”

Trần Sâm tỏ vẻ khinh bỉ.

“Tôi đi để tìm chết à?”, ông ta hỏi ngược lại.

Đêm hôm qua, Trần Sâm vừa mời lão hòa thượng này đi thủ đô một chuyến, đến khu mộ nhà họ Lý làm chuyện không cho ai biết, hôm nay lại chạy đến hỏi Lý Nam rốt cuộc người vợ đã chết của ông ta là ai, đó chẳng phải là lao đầu vào chỗ chết hay sao?

Lão hòa thượng cười khoái chí: “Cũng đúng ha, nếu mà làm vậy thật, sợ là vị thần đồng nhà họ Lý kia sẽ nổi điên mất!”

Trần Sâm lại bổ sung thêm một câu: “Một khi nổi điên, sợ là sẽ phạm phải sai lầm”.

Lão hòa thượng không đáp, ông ta im lặng một lúc. Chợt, một con bồ câu từ xa bay đến, đậu trên vai ông ta.

Lão hòa thượng thản nhiên nói: “Chùa Hàn Sơn có việc, không thể nán lại!”

Sau khi bức chiến thư này được truyền đến không lâu thì…

Ở một phía khác, tin tức được truyền ra dưới danh nghĩa của Vu Kiệt hấp dẫn không ít sự chú ý.

Khiến cho tất cả các nhân vật nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu nhận được thư mời nhà nhà họ Mục đều… khiếp sợ.

Ông cụ Lý ngồi cạnh cửa sổ, môi tái nhợt, thế nhưng lại nhếch lên thành một nụ cười kiêu ngạo, ông nói: “Cháu của tôi, có dũng có mưu!”

Tin tức đó là:

Vu Kiệt chấp nhận thư khiêu chiến.

Ba ngày sau, mời đám chó nhà họ Mục đến sàn đấu võ tại sảnh nhà họ Lâm để… nhận lấy cái chết!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.