Đệ Nhất Lang Vương

Chương 484: Khai chiến (2)



Sau khi thông qua Trịnh Long, tin tức này dựa vào mối quan hệ của Mật Điệp Tư, được công bố rộng khắp trong giới thượng lưu.

Hệt như một quả bom có sức công phá dữ dội, khiến cho Thiên Thành phút chốc nổ tung.

Những nhân vật nổi tiếng từng được nhà họ Mục mời đều há hốc mồm, dùng sức dụi mắt, không dám tin vào tính chân thật của tin tức mà bọn họ vừa nhận được.

Tên Vu Kiệt kia chấp nhận nghênh chiến.

Cậu chủ nhà họ Lý, gia tộc đứng đầu thế tục đã đồng ý nghênh chiến.

Chưa kể…

Người này còn dùng thái độ cực kỳ ngông cuồng và tự tin, lựa chọn chiến trường tại nhà họ Lâm.

Người của những thành phố khác không biết, nhưng bọn họ ở Thiên Thành, sao có thể không nắm bắt được tin tức chứ?

Nhà họ Lâm vừa mới tuyên bố hủy bỏ mối quan hệ thông gia với nhà họ Long. Lại nói, hôm trước, tại câu lạc bộ Đồ Long, khu ăn chơi do cậu cả nhà họ Long gây dựng, đã xảy ra một việc khiến cả thành phố khiếp sợ, ông trời con nhà họ Mục cũng vì chuyện này mà bị phế bỏ võ công.

Drama của câu lạc bộ Đồ Long, hai nhà Long và Trần, và cả cậu chủ Thượng Quan bị gia tộc đuổi đến Thiên Thành còn chưa xem đã ghiền thì bên này, nhà họ Lâm lại bị lôi vào drama giữa nhà họ Mục và Vu Kiệt.

Việc này khiến người ta không khỏi hoài nghi, liệu nhà họ Lâm đóng vai trò gì trong mối quan hệ giữa những gia tộc này?

Mà trong đó, Vu Kiệt lại sắm vai gì?

Mọi người đều cảm thấy hoang mang, chỉ có Lâm Doãn Nam là hiểu rõ. Nếu như kết quả giành được thắng lợi thì… Vu Kiệt sẽ thông qua trận chiến này, tuyên bố với toàn bộ giới thượng lưu ở Thiên Thành, kể cả võ giới rằng nhà họ Lâm được anh che chở.

Anh muốn bảo vệ cô ta.

Đáng tiếc, không ai biết điều đó.

Lúc này, không ít nhân vật tiếng tăm cũng bắt đầu nghe ngóng sự việc thông qua những người có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Mục.

“Haiz, ông nói xem, thiên tài nhà họ Mục có ứng chiến không? Vốn dĩ sàn đấu võ được đặt ở nhà họ Mục, hiện tại vị tôn thái tử ở thủ đô kia lại muốn đổi thành nhà họ Lâm, rốt cuộc cậu ta có ý gì?"

“Ai mà biết! Dù sao thì theo tôi thấy, cái tên tôn thái tử đến từ thủ đô kia chắc chắn là đi tìm chết, vậy mà lại có can đảm nghênh chiến. Trong thế tục, nhà họ Lý tại thủ đô quả thực không thể khinh thường, nhưng hiện tại, bức thư khiêu chiến kia đại biểu cho phép tắc ở võ giới, dù cho nhà họ Lý có sức ảnh hưởng lớn đến thế nào đi nữa thì cũng không thể nhúng tay vào phép tắc của võ giới”.

“Nói như ông, người ta muốn chết thì biết sao được? Nói gì thì nói, tôi chưa từng thấy trong giới thượng lưu ở thế tục có xuất hiện bất kỳ một vị thiên tài nào có đủ khả năng kế thừa cổ võ. Muốn tu luyện cổ võ, dù chỉ khả năng thường thường, vốn dĩ trong ngàn vạn người mới có được một người, đừng nói là thiên tài?”

“Đúng đấy, vị kia của nhà họ Mục vốn là con cưng của trời. Mười lăm năm trước, lúc đó cậu ta mới hai mươi mà đã tiến vào Ám Kình tầng bốn. Thiên phú như vậy, gần ngang ngửa với bốn vị Thánh tử của Phật Môn và Kiếm Tử của Thái Cực Kiếm Tông, so với đệ tử đóng cửa của một số danh gia vọng tộc cũng không kém bao nhiêu”.

“Đúng vậy, ông xem, tên Vu Kiệt này, nói trắng ra thì trong thế tục có thân phận nổi bật một chút thôi, võ công của hắn chẳng phải chỉ phế được Mục Thanh thôi sao? Hắn tưởng mình là ai chứ? Tôi nhớ, trong thông tin về hắn có đề cập đến việc hắn đã từng đánh bại chưởng môn của Long Môn ở thủ đô, thế nhưng loại phản đồ cấu kết với ngoại tộc như Long Môn cũng xứng so với nhà họ Mục hay sao?”

“…”

Điều tra thân phận của Vu Kiệt, có một số tin tức thể hiện anh rất trâu bò, khiến cho người ta không khỏi khiếp sợ.

Nhưng đó là đánh giá dựa trên những ảnh hưởng trong thế tục.

Còn đối với võ giới, mặc kệ trong thế tục, kẻ đó có bao nhiêu trâu bò cũng vô dụng, ở võ giới, chỉ nói chuyện dựa vào thực lực và tu vi.

Về phần Long Môn…

Trong mắt các thế gia cổ võ chính thống, đám người kia bất quá chỉ là một tổ chức rác rưởi, ỷ vào nhiều người, rêu rao danh tiếng khắp nơi mà thôi.

Chưởng môn Long Môn lại càng không đáng nhắc đến.

Vu Kiệt lại không hề hay biết… những việc này.

Việc anh đang làm hiện tại chính là bảo Trịnh Long thông qua người của Mật Điệp Tư, đem thư phản hồi của anh nhét vào cổng nhà họ Mục.



Sảnh lớn nhà họ Mục.

Một lúc lâu sau, trong phòng vang lên tiếng gầm giận dữ.

“Đồ… khốn… kiếp!”

“Tên Vu Kiệt này quả thực ngông cuồng, hắn ta lại dám miệt thị nhà họ Mục chúng ta như thế!”

“Quả thực không nể mặt nhà họ Mục mà!”

Bên ngoài một căn biệt thự nào đấy, Mục Phong cùng Mục Thanh hệt như hai người làm, đứng canh giữ ở cửa.

Vẻ mặt Mục Thanh có hơi khó coi, hắn có cảm giác đầu mình cắm hai cái sừng nhọn hoắt, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại không dám mở miệng nói nửa chữ.

Chú ruột của hắn vừa xuống núi liền lôi mỹ nữ của hắn vào phòng.

Chuyện phát sinh sau đó… không cần nghĩ cũng biết.

Bên trong thoáng nghe thấy tiếng thở dốc như có như không.

Có điều, gia chủ nhà họ Mục, Mục Phong lại chẳng chút để tâm đến việc này, cái mà ông ta quan tâm chính là bức chiến thư trong tay.

Một hàng chữ kia…

… thật chướng mắt!

Đám chó nhà họ Mục!

“Ngông cuồng, ngông cuồng!”

Mục Thanh cố nén cảm giác khó chịu: “Cha, chú hai vừa về liền mang người phụ nữ của con vào phòng, chuyện này, có chút không hợp lẽ thường, con…”

“Câm miệng!”

“Bốp!”

Một bạt tay hung hăng quất vào mặt Mục Thanh.

“Đồ vô dụng, đã đến nước này, chuyện liên quan đến danh dự của nhà họ Mục, vậy mà mày chỉ quan tâm đến đàn bà?”

Mục Phong giận đến mức không biết nói thế nào: “Suy cho cùng, không phải chỉ để chơi thôi hả, chú hai mày bế quan mười lăm năm, suốt mười lăm năm không gần phụ nữ, việc này có gì mà không được?”

“Con…”, mặt của Mục Phong đỏ bừng, một bộ muốn nói lại thôi, khúm núm cúi đầu: “Con biết rồi, thưa bố!”

Mấy phút sau, rốt cuộc “trận chiến” trong biệt thự cũng kết thúc.

Mục Thiếu Hàn đổi một bộ quần áo luyện công sạch sẽ, rộng thùng thình, bước ra cửa.

“Anh hai!”, vẻ mặt Mục Thiếu Hàn tràn đầy gió xuân, ánh mắt thỏa mãn, có thể thấy được là tâm trạng đang rất thoải mái.

“Haiz, em trai!”, Mục Phong gật đầu, không cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đưa bức thư khiêu chiến trong tay tới.

“Em xem đi, đây là thư khiêu chiến mà Vu Kiệt vừa cho người mang đến. Thằng khốn này vốn không để nhà họ Mục chúng ta vào mắt, hắn còn yêu cầu đổi địa điểm đến nhà họ Lâm, lại còn bảo người viết thêm một câu phía sau là… nhà họ Mục chúng ta là chuồng heo!”

“Việc này… việc này…”

Câu này khiến Mục Phong tức giận đến phát run.

Mục Thiếu Hàn không nói gì, sau khi liếc nhìn Mục Thanh một cái, hắn ta đưa tay nhận lấy bức thư khiêu chiến kia, đưa đến trước mắt, xem sơ qua nội dung bên trong, sau đó cười lạnh một tiếng: “Nhìn những chữ này, em thấy tên này nhất định phải chết!”

“Em có ý gì?”

Mục Phong sững sờ, liền hỏi.

Mục Thiếu Hàn tiện tay vò bức thư kia thành một cục, rồi ném xuống đất như vứt rác: “Từ xưa đến nay, cao thủ không xài võ mồm, anh đọc bức thư kia đi, không phải đang khua môi múa mép, muốn dùng mấy câu để kích thích em đó sao? Hòng làm loạn suy nghĩ của em!”

Mục Thiếu Hàn tiếp nhận bức thư khiêu chiến này.





Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Ba ngày sau.

Trong sảnh lớn nhà họ Lâm dựng một cái sàn đấu võ hoành tráng.



- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.