Đệ Nhất Lang Vương

Chương 489: Là tự mày chuốc lấy



Vu Kiệt đã tới!

Vừa xuất hiện liền dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình.

Tập hợp khí tức của hóa kình vào lòng bàn chân, ra đòn cực nhanh.

Anh đã nhìn thấy.

Nhìn thấy Lâm Doãn Nam vì bảo vệ danh tiếng của mình, cố gắng hết sức đấu với Mục Thanh tới cùng.

Nhìn thấy cô vì mình mà bị đánh đến mức máu chảy đầy mặt.

Nhìn thấy...

Mục Thanh bạo hành một cách tàn nhẫn, vô lương tâm.

Cách mấy trăm mét nghe thấy âm thanh đó, nhìn thấy cảnh tưởng đó, anh đã lựa chọn dùng tốc độ nhanh nhất mau chóng đến đây.

Vung một đấm vào cú đấm đang đánh tới của Mục Thiếu Hàn.

Trước khi cuộc thi bắt đầu, hai cú đấm của hai bên đối đầu nhau. Nếu như tới gần một chút, có thể thấy rõ lấy hai người làm trung tâm, bên trong khu vực đó có một luồng khí cực kì mạnh mẽ phát đi ngược hướng hai người.

Sau đó...

Giây tiếp theo.

Mọi người đều chỉ thấy một hình ảnh.

Mục Thiếu Hàn lui về sau hơn 10m.

Hắn ta bị cú đấm này đẩy lùi.

Mặt sàn thi đấu vì động tác lùi về sau của hắn mà để lại hai vệt giày màu đen do đế giày ma sát với sàn, ngay cả khán giả trên đài cách xa mười mấy mét cũng có thể thấy rõ tác động thị giác mạnh mẽ bởi dấu vết này mang lại.

Làm mọi người chấn động.

Cú đấm đầu tiên của Mục Thiếu Hàn đã rơi vào thế yếu.

“Sao...sao có thể? Tôi gặp ma hả? Một quyền này của Vu Kiệt vậy mà lại đánh cho Mục Thiếu Hàn lùi xa hơn 10m, xảy...xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ngoài dự liệu, ngoài dự liệu, OMG, lẽ nào cảnh giới của Vu Kiệt đã sánh ngang với thiên tài bế quan mười mấy năm Mục Thiếu Hàn sao? Tôi đang mơ à!”

“Không biết, không biết, xem ra trận đấu hôm nay thú vị rồi đây...”

Mọi người đều bị hai cú đấm rúng động ngắn ngủi đó dọa sợ, đám đông bỗng chốc vang lên những giọng nói ngờ vực.

Mà gia chủ nhà họ Mục, Mục Phong, ở dưới võ đài lại không hề để cú đấm này vào mắt, cười khẩy: “Chỉ một quyền có thể nói được điều gì? Quyền này của chú hai e rằng chỉ mới dùng nội lực tầng thứ 3, nhưng nội lực tầng thứ 3 cũng đủ ngăn thằng nhóc Vu Kiệt này lại rồi”.

“Xem ra, thằng nhóc này thật sự rất có bản lĩnh”.

Chỉ là, ông ta nghĩ vậy không có nghĩa Mục Thiếu Hàn, người trực tiếp nhận một đấm đó cũng nghĩ vậy.

Sau khi đứng vững, có thể thấy nụ cười kiêu ngạo vốn có của Mục Thiếu Hàn đã dần đông cứng.

Trong ánh mắt nhìn Vu Kiệt tăng thêm vài phần sợ hãi không thể tưởng tượng nổi.

Người khác không biết.

Nhưng bản thân hắn rất rõ một đấm vừa rồi tung ra đã dùng nội lực tầng thứ mấy.

Tầng thứ 7!

Là tầng thứ 7!

Đạt tới cảnh giới tầng thứ 6 ám kình như hắn ta, đã đánh một cú đấm với nội lực tầng thứ 7, đủ để đánh nát đầu của Lâm Doãn Nam trong phút chốc. Ngay cả võ sĩ ở đỉnh tầng thứ 5 ám kình, dùng toàn bộ sức lực tiếp một đấm này dù không bị đẩy lùi, nhưng cũng không thể khiến hắn lùi xa mười mét.

Huống hồ...

Luồng khí bao trùm nắm đấm trong khoảnh khắc đó đau đớn hệt như hàng ngàn cây kim đâm vào da thịt, ngay cả xương khớp cũng mơ hồ có cảm giác rạn nứt.

Đây hẳn không phải là sức mạnh của tầng 5 ám kình.

Mục Thiếu Hàn bắt đầu cư xử nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng Vu Kiệt, cẩn thận đánh giá đối thủ hôm nay.

Sức mạnh của hắn rất có thể cũng ở tầng 6 ám kình giống mình, cũng có thể là ở đỉnh, thậm chí đột phá lên tầng 7 ám kình, thật sự tiếp cận tới cảnh giới Tông sư!

Hắn ta không dám tin.

Thanh niên tên Vu Kiệt này rõ ràng trẻ tuổi như vậy, còn bị gia tộc trong thế tục làm thất lạc 25 năm, từ nhỏ đã lớn lên ở vùng quê hoang dã, chưa từng được dạy võ cổ đại chính thống, sao hắn lại có được sức mạnh này?

Mục Thiếu Hàn cố gắng ổn định tâm trạng, lạnh lùng mở miệng: “Cậu chính là Vu Kiệt?”

Vu Kiệt im lặng không lên tiếng, lạnh lẽo nhìn hắn ta.

Sát ý trong mắt dường như có thể giết người ngay lập tức, không khí đè nén một cách đáng sợ.

Anh thu lại nắm đấm, xoay người nhìn Mục Thanh đang bị Lâm Doãn Nam cắn chặt tai, bởi vì quá đau đớn mà hoàn toàn mất đi sức phản kháng nằm trên đất, không ngừng đẩy Lâm Doãn Nam ra.

Tiếp theo...

Bước đến bên cạnh Lâm Doãn Nam, ngồi xổm xuống.

“Thả ra đi, Lâm Doãn Nam”.

Ánh mắc Vu Kiệt sắc lạnh, nhưng lại nhìn Lâm Doãn Nam với vẻ ấm áp.

“Tôi tới rồi”.

“Vu...Vu Kiệt...”

Nghe âm thanh này, đôi mắt bị máu tươi nhiễm đỏ của Lâm Doãn Nam nhìn về hướng anh.

Cô ta yếu ớt vô lực nhả miệng ra, mỉm cười.

Hai hàm răng dính đầy máu, răng cửa còn cắn đứt một miếng thịt ở tai.

“Anh tới rồi...”

Hốc mắt Lâm Doãn Nam ướt át, nhịn xuống cảm xúc muốn òa khóc, có chút tự hào nói: “Tôi biết anh sẽ tới mà”.

“Bọn họ ở trên võ đài sỉ nhục anh, tôi vì anh lên đây sống chết với hắn, tôi...Lâm Doãn Nam tôi đủ tư cách làm bạn anh rồi chứ!”

“Tôi...tôi không làm anh bẽ mặt, đúng...đúng không...”

“Đúng!”

Vu Kiệt gật mạnh đầu, nhẹ nhàng sờ trán cô, dùng tay lau sạch vết máu trên mặt: “Cảm ơn cô, Lâm Doãn Nam...”

“Đời nay Vu Kiệt tôi thật may mắn mới có được một người bạn như cô, nghỉ ngơi đi nhé, việc còn lại giao hết cho tôi!”

Giao cho tôi!

Giao cho tôi trận đấu này.

Để nhà họ Mục bọn họ biết rằng động vào bạn thân của Vu Kiệt này sẽ có kết cục thế nào!

“Được”.

Nhẹ nhàng đồng ý.

Vu Kiệt ôm cô lên.

Lâm Mạc Sơn vội vàng sai người lên trên đưa Lâm Doãn Nam xuống chữa trị.

Nhân viên y tế đã đợi sẵn bên cạnh nhanh chóng đặt Lâm Doãn Nam lên cáng, đưa đi điều trị.

Cả quá trình Vu Kiệt không nói lời nào.

Nhưng sát khí tỏa ra từ ánh mắt lại vô cùng chân thực.

Khi những nhân viên y tế kia nhận lấy Lâm Doãn Nam từ trong lòng Vu Kiệt đáy lòng đều không tự chủ được run rẩy, bị sự hung ác không tiếng động dọa toát mồ hôi lạnh.

Nhấc chân...

Lại đạp xuống!

Cổ chân còn lại uốn theo hình vòng cung kì lạ.

Hai đạp... phế cả hai chân.

Vu Kiệt: “Phế hết võ công còn không biết hối lỗi”.

“Nói theo cách của mày!”

“Là mày tự chuốc lấy!”

“Hiểu không? Đồ vô dụng!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.