Đệ Nhất Lang Vương

Chương 490: Giết chó (1)



Trên thế giới có một loài động vật gọi là châu chấu!

Dựa vào đặc tính của loài vật này, tổ tiên xưa dần dần đã đúc kết nên một triết lý sống.

Bạn nhảy về phía trước sung sướng bao nhiêu thì sau đó sẽ chết thảm bấy nhiêu.

Dường như câu nói này vừa sinh ra đã định sẵn là dành cho Mục Thanh.

Dùng để hình dung hắn ta thật không thể phù hợp hơn được nữa.

Trên võ đài, lớn tiếng sỉ nhục ép Vu Kiệt anh xuất hiện.

Bây giờ anh đến, cũng dùng cách thức cứng rắn nhất để đáp trả lại thái độ của hắn ta.

Vu Kiệt: Động vào người thân của anh, dù xa cách mấy cũng phải giết!

Tiếng xương khớp vỡ vụn trong không khí vang lên rõ ràng, đều đặn, kéo dài vô tận.

Cùng lúc hai cước kia tung ra, hầu như tất cả người nhà họ Mục đều đứng bật dậy, tức giận đùng đùng.

Việc này đã phạm vào cấm kị!

Đại kị trong võ giới.

Nói đến người phẫn nỗ nhất, không thể bỏ qua bố của Mục Thanh.

Nhìn thấy con trai vẻ mặt vô cùng đau đớn, Mục Phong nhíu chặt chân mày, chỉ vào Vu Kiệt, hét: “Thằng khốn, mày...mày...”

“Tôi?”

“Thế nào?”

Vu Kiệt nhấc chân lên nhắm vào phần trên cánh tay của Mục Thanh, không chút lưu tình...đạp xuống.

“Rắc”.

Tiếng gãy thứ ba vang lên.

Hệt như một bạt tai tát thẳng lên mặt người đường đường là gia chủ thế gia võ cổ đại kia.

Sao nào?

Trước mặt mọi người dẫm nát cánh tay và hai chân của con trai ông.

Ông có thể...làm được gì?

Vu Kiệt trước nay không phải là người lòng dạ độc ác, nhưng, đó là đối với người lương thiện.

Anh không phải kẻ ác, nhưng cũng không ngại lấy ác trị ác, đặc biệt đối với loại người như Mục Thanh.

Trước đây nối giáo cho giặc, lén lút đi ngược lại với cấm kị của võ đạo cũng thôi đi.

Bây giời còn ở địa bàn nhà họ Lâm nói xằng nói bậy, đánh Lâm Doãn Nam ra nông nỗi như vậy.

Đối với việc người nhà và bạn bè bị làm hại, Vu Kiệt chưa bao giờ tiếc rẻ sức lực của mình.

“Hừ!”

Thú vị đấy.

Mục Thiếu Hàn hất cằm: “Xem ra trận đấu này chưa bắt đầu thì mày đã chết không có chỗ chôn thây rồi, trước mặt mọi người ra tay với một người thường, bản thân là võ sĩ như mày đã phạm vào đại kị của võ đạo”.

Nói xong, Mục Thiếu Hàn quay người nhìn bốn bức tường lớn trên võ đài.

Không có ai trên tường.

Nhưng...

Người trong võ giới đều biết, một khi xảy ra trận chiến giữa hai võ sĩ, trước khi trận đấu bắt đầu, Quốc Phái nhất định sẽ cử một “trọng tài” đủ tiêu chuẩn ẩn náu trong bóng tối, bảo vệ công bằng và trật tự võ giới.

Chỉ là mỗi một người trừng phạt đều có võ công cực kì thâm hậu, chưa từng lộ ra khuôn mặt thật, cũng là để che giấu thân phận của mình.

Chỉ thấy Mục Thiếu Hàn chắp hai tay lại, hét lớn vào khoảng không xung quanh: “Mời người trừng phạt hiện thân, nhổ tận gốc tai họa cho võ giới”.

Lời vừa thốt ra, tất cả người nhà họ Mục đều lập tức bày ra thái độ xem kịch.

Các giới có mặt đều trợn mắt nín thở.

“Người trừng phạt? Là cường giả bảo vệ công bằng của võ giới sao?”

“Nghe nói võ công của mỗi người trừng phạt ít nhất phải từ tầng ba hóa kình trở lên, là thật sao?”

“Không biết nữa, xem thử chẳng phải biết rồi sao...”

Thoáng chốc, mỗi ánh mắt đều nhìn chằm chằm bốn phía.

Nhưng...

Thời gian trôi qua rất lâu!

Cũng chẳng có chút tiếng động nào truyền tới, càng không có bất kì bóng dáng nào của người trừng phạt.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mục Thiếu Hàn nhíu mày, trong lòng hơi hồi hộp, sao có thể không có ai.

Hắn ta khẽ nheo mắt, hét lên lần nữa: “Kính mời người trừng phạt, nhổ bỏ tai họa cho người trong võ giới”.

Nói xong.

Lại đợi.

Nhưng...

Vẫn là kết cục tương tự.

Vẫn không có bất cứ âm thanh nào vọng lại.

“Đáng chết!”

Giọng Mục Thiếu Hàn càng to hơn: “Kính mời người trừng...”

“Aaaa...”

Lần này, đã đáp lại.

Nhưng người trả lời không phải là người trừng phạt bao phủ đầy màu sắc thần bí.

Mà là...

Tiếng kêu thảm thiết trong sự cuồng loạn của Mục thanh.

“Đừng gào nữa, tôi vi phạm đại kị cái rắm, ai giống nhà họ Mục các người, người nào cũng là heo!”

“Ngu ngốc”.

Lần này Vu Kiệt không những giơ chân lên mà còn cố ý cúi đầu, dùng thái độ của người chiến thắng lạnh lùng nhìn Mục Thanh, tiếp đó, cổ chân dùng lực nghiền nát cánh tay vốn đã bị đạp gãy thành mấy khúc.

“Aaaa...”

Tiếng than khóc.

Càng nghe càng thấy giống tiếng heo chọc tiết vào ban đêm ở ngôi làng nào đó.

“Sao có thể?”

Mục Thiếu Hàn trợn tròn mắt: “Mày mua chuộc người trừng phạt?”

Hắn ta trừng Vu Kiệt.

Vu Kiệt nhấc chân, ngẩng đầu.

Sau đó, đạp vào lưng Mục Phong một cái, đá ông ta từ giữa võ đài bay xa mấy mươi mét, ngã xuống cạnh người nhà họ Mục trước mặt tất cả mọi người.

“Ầm”.

Vu Kiệt nói: “Bế quan mười lăm năm chỉ để luyện võ, hơi ít đọc sách, khuyên ông nên quay về lò đào tạo phổ cập thêm kiến thức cơ bản đi. Trẻ con ba tuổi trong võ giới còn biết quy tắc người học võ không được phép ra tay với người thường, chính là quan tâm tới việc không được dùng nội lực ra tay với người thường”.

“Vừa rồi tôi không dùng nội lực, vậy đã phạm vào điều cấm kị nào?”

“Cái gì?”

Lời này nói ra.

Lướt qua.

Sắc mặt ai nấy đều thay đổi ngay lập tức.

Sắc mặc người nhà họ Mục càng vô cùng khó coi.

Nghe sơ qua thì cảm thấy không có lí lẽ.

Nhưng nếu suy ngẫm ý tứ trong câu nói này lại hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.

Khác biệt cơ bản giữa người thường và người học võ chính là võ công.

Mà ranh giới của võ công chẳng phải lấy nội lực làm gốc sao?

“Mày...”

Mục Thiếu Hàn siết chặt tay, lời đến miệng nhưng không biết làm sao để nói ra.

Hắn ta kiềm nén phẫn nộ gằn ra mấy chữ: “Già mồm át lẽ phải!”

Nhưng...

Ngay khi câu nói của hắn thốt ra.

Ở một nơi không xa trong không trung truyền đến một âm thanh cực kì uy nghiêm, hệt như tiếng chuông vậy.

“Qua đánh giá của người trừng phạt, võ sĩ Vu Kiệt trong trận đấu này chưa từng dùng nội lực làm bị thương người khác, không được tính là hành động phạm vào cấm kị, sau khi trận đấu kết thúc, giao cho người phán xét trong thế tục xem xét đúng sai”.

Oàng!

Xuất hiện rồi.

Truyền tới rồi.

Người trừng phạt ở khắp nơi trong truyền thuyết Quốc Phái.

Lúc gọi thì không trả lời.

Nhưng, bây giờ trả lời rồi.

Vừa trả lời liền tuyên cáo với thế nhân, Vu Kiệt...không sai!

“...”, Mục Thiếu Hàn.

“...”, người nhà họ Mục.

Trên mặt mỗi người đều như bị đánh một tát tai, vô cùng khó coi.

Rất nhanh, giọng nói này từ từ nhỏ dần.

Mục Thiếu Hàn hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi: “Cho nên, không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể bắt đầu?”

Vu Kiệt xoay người, lùi ra sau giơ tay về phía Mục Thiếu Hàn.

Ở một nơi khác, trước sân một gian nhà gỗ nhỏ nằm sâu trong trang viên nhà họ Mục.

Theo sau hai luồng gió mát thổi qua.

Là một cụ già đội mũ, tay cầm cần câu.

Một cụ già lưng đeo giỏ thuốc, Bạch Hồ Tiên Nhiên.

Thánh y võ thánh!

Giá đáo!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.