Đệ Nhất Lang Vương

Chương 493: Kính mời lão tổ xuất quan



Thất bại!

Cứ thế thất bại!

Vẻn vẹn chỉ một đấm, còn chưa qua được hai hiệp, vậy mà đã thất bại.

Bại một cách dứt khoát, không hề có một chiêu thức dư thừa nào, Mục Thiếu Hàn cứ thế bị Vu Kiệt đánh ngã ra đất.

Hơn mười khối gạch dưới chân hắn vỡ vụn.

Bột phấn màu trắng rơi xuống từ trên cơ thể Mục Thiếu Hàn, bị nước mưa hòa tan, chảy xuống đất, rồi biến mất. Máu trong người hắn từng chút một chảy ra, tạo thành một vũng máu quanh cơ thể hắn, khiến người ta nhìn thấy không khỏi giật mình.

Nam Quyền?

So sát chiêu như thế nào?

Không ai biết đáp án.

Nhưng hiện tại, bọn họ biết một điều, cuộc chiến sinh tử hôm nay đã dùng một phương thức kết thúc khiến người ta khiếp sợ, cứ thế bày ra trước mắt mọi người.

Vu Kiệt… thắng!

“Điều này… điều này… điều này sao có thể?”

Tất cả mọi người hít sâu một hơi.

Mục Thanh vốn dĩ vừa nãy còn đang khoác lác, giờ trợn tròn mắt, trong phút chốc, toàn thân run lẩy bẩy.

Phía sau hắn, tất cả đệ tử của nhà họ Mục không khỏi lùi bước, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ đã tố cáo cảm xúc thật sự của bọn họ lúc này.

Thất bại!

Hoàn toàn thất bại!

Bị đối phương áp đảo, đè xuống đất!

Vu Kiệt thắng.

Thời gian bỗng nhiên giống như đám đông, chậm chạp không kịp phản ứng, mọi thứ dường như đều dừng lại ngay một khắc này.

Trên sàn đấu võ, dáng người Vu Kiệt cao ngất, một đấm của anh nện vào hông Mục Thiếu Hàn, trực tiếp đánh gãy tất cả xương sườn của hắn, trái tim cũng bị xương sườn xỏ xuyên từ trong ra ngoài, không còn hi vọng sống.

Anh cứ đứng như vậy.

Không hề nghĩ đến những tiếng hoan hô vây quanh mình.

Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Mục Thiếu Hàn. Hắn chết không nhắm mắt, hai mắt trợn trừng.

Vu Kiệt nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Anh nghĩ đến Lý Đại Năng và Triệu Lệ Lệ ở Ninh Thành. Bởi vì một mệnh lệnh của Trần Dung, mà bọn họ mất đi hạnh phúc gia đình trọn vẹn.

Thế nên anh mang Lý Đại Năng đến đây, vì muốn phục thù, nhưng tên thiên tài nhà họ Mục kia lại chẳng để tâm đến cấm kị của võ giới, mưu toan lén lút truy giết người thường. Tâm của hắn đáng chết, cho nên Vu Kiệt không chút nể tình mà phế bỏ tu vi của hắn, cũng để cho Lý Đại Năng từng quyền từng quyền tiễn Trần Dung xuống địa ngục.

Anh không cảm thấy mình làm sai, bản chất của việc này không sai.

Nhưng người nhà họ Mục, ngay cả việc vì sao thiên tài nhà mình bị phế bỏ tu vi cũng không thèm điều tra, đã muốn giết anh.

Dựa vào cái gì chứ?

Bởi vì nhà họ Mục các người là thế gia cổ võ sao? Các người có thể phụ người trong thiên hạ, nhưng người trong thiên hạ không thể phụ các người?

Trời đất ác tâm, coi mọi vật chỉ là rơm rạ.

Nhà họ Mục các người là cái thá gì chứ?

Thế nên, Vu Kiệt ứng chiến.

Nhưng cuộc chiến sinh tử là chuyện giữa hai người, vì sao bọn họ lại ra tay với Lâm Doãn Nam?

Vu Kiệt tin chắc rằng, nếu như anh không đến kịp, e rằng Lâm Doãn Nam sẽ bị một quyền của Mục Thiếu Hàn giết chết!

Vì lẽ đó, anh phải làm như vậy!

Dùng thực lực tuyệt đối giết chết tên kia trong khoảng thời gian ngắn nhất!

Mục Thiếu Hàn!

Vu Kiệt giơ chân lên, trong mắt không có một chút đồng tình nào.

Anh ngước nhìn trời, trời đất ác tâm, nhưng lại quá bao la, rộng lớn, bản thân anh cùng lắm chỉ là một hạt muối giữa đại dương, chỉ có thể bảo vệ một vùng trời nho nhỏ.

Anh muốn bảo vệ tất cả những người thân của mình.

“Rầm!”

Một cước giẫm xuống đầu Mục Thiếu Hàn.

Ngay lúc này, tim mọi người đều vọt lên đến cổ họng.

Đầu hắn nổ tung, máu thịt văng bốn phía, máu tươi nhuộm đỏ sàn đấu võ.

Tại hiện trường sau nhìn thấy một màn như vậy, có không ít người nhịn không được ói ngay tại chỗ.

Trong một góc hẻo lánh, hai người Long Huy cùng Trương Hàn tái mặt.

Trương Hàn nuốt một ngụm nước bọt: “Anh… anh Long, hắn… hắn thắng?”

Long Huy: “Vô dụng!”

“Một đám vô dụng, nhà họ Mục toàn là một đám vô dụng”.

Trong một góc khác, sau khi quan sát toàn một cuộc chiến, Thượng Quan Bắc lập tức bóp chặt cổ tay của mình, móng tay đâm thủng da, để lại trên cổ tay hắn ta một vết thương sâu hoắm, máu tươi trào ra.

“Vu…”

“… Kiệt!”

“Tao sẽ không để yên cho mày!”

Vu Kiệt thắng nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Thời gian dần trôi quan, bầu không khí tràn đầy áp lực.

Đúng lúc này, âm thanh quen thuộc của Người Trừng Phạt đến từ Quốc Phái thong thả vang lên.

“Cuộc chiến sinh tử!”

“Vu Kiệt, Hóa Kình tầng một, chiến thắng!”

“Kết thúc!”

Chỉ đơn giản như vậy.

Tao đến đây!

Dùng một quyền đánh bại mày!

Sau đó giẫm nát đầu chó của mày!

Nhưng…

Khi những âm thanh kia vừa dứt, trong thoáng chốc, hai chữ kia làm đảo lộn suy nghĩ của tất cả mọi người.

Tại hiện trường, gần như tất cả mọi người đều đứng bật dậy, trợn trừng mắt, đồng tử lồi ra ngoài, vẻ mặt không dám tin, cứ như gặp phải quỷ.

“Hóa… Hóa Kình!”

“Tôi không nghe lầm đấy chứ? Là Hóa Kình?”

“Lại còn là Hóa Kình tầng một…”

“Hắn… hắn vậy mà lại là Hóa Kình tầng một? Sao có thể như thế? Tên nhóc xuất thân từ nhà họ Lý ở thế tục lại có thể đột phá cảnh giới tông sư ở tuổi hai mươi lăm, hắn đạt đến Hóa Kình?”

“Không thể nào… Không thể nào… Sao có thể là Hóa Kình?”

“Phải biết rằng mười lăm năm trước, ở cái tuổi này, Tứ Thánh Tử của Phật Môn cùng lắm chỉ mới đạt đến tu vi Ám Kình tầng sáu đỉnh cao”.

“Thời điểm đó, thiên tài nhà họ Mục cũng chỉ mới Ám Kình tầng bốn… Vậy mà hắn mới hai mươi lắm tuổi… lại là… Hóa Kình!”

“…”

Bởi vì một câu của Người Trừng Phạt, bầu không khí vốn yên tĩnh phút chốc trở nên sôi trào bởi những tiếng kinh hô.

Hóa Kình!

Chẳng ai ngờ Vu Kiệt trong mắt bọn họ vốn chỉ là một thằng nhóc đến từ thế tục lại có thể đột phá cảnh giới tông sư ở tuổi hai mươi lăm.

Không ai từng nghĩ đến việc này, càng không ai dám nghĩ.

Đột phá cảnh giới tông sư năm hai mươi lăm tuổi, chắc chắn có thể phong Thánh, thậm chí là phong Vương.

Hiện tại, trong võ giới tại Hoa Hạ, người được phong Thánh đếm không hết mười đầu ngón tay, phong Vương căn bản không có. Về phần Hóa Kình, có vô số người tu đạo sợ rằng cả đời cũng không đột phá được cảnh giới đó.

Ngay cả những… vị được phong Thánh kia, ở tuổi hai mươi lăm, bọn họ cùng lắm chỉ mới đạt đến Ám Kình tầng sáu đỉnh cao, đó đã là cực hạn.

Những người khác thì… không cần phải nhắc đến.

Đứng ở ngoài sân đấu võ, trước sảnh lớn, Lâm Mạc Sơn nhìn thấy tất cả, ông ta không khỏi vui mừng, cười lớn.

“Tốt!”

Không hổ là lưỡi dao sắc bén của Hoa Hạ ta, đường đường là Lang Vương!

Hai mươi lăm tuổi đạt đến cảnh giới Hóa Kình, từ xưa đến nay, e rằng chỉ có hai vị Võ Thánh cùng Y Thánh đã từng khiến võ giới khiếp sợ mười lăm năm trước mới có thể so được.

“Mày khiến nhà họ Mục tổn thất hai thiên tài, thù giết con không đội trời chung!”

“Hôm nay, nhà họ Mục sẽ không để yên cho mày!”

Dứt lời, Mục Phong vận dụng sức lực Ám Kình tầng năm của mình, tập hợp tại cổ họng, hướng về phía nhà thờ tổ của họ Mục, rống lên:

“Kính mời… lão tổ xuất quan!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.