Bầu không khí trong phòng cấp cứu vẫn ở trong trạng thái căng thẳng.
Mồ hôi túa ra trên trán những bác sĩ chuyên môn đang có mặt tại đây.
Mỗi một biến động của điện tâm đồ trên màn hình máy đo chẳng khác nào một sợi dây vô hình thít chặt lấy tim mọi người.
Chỉ cần nó còn biến động, thì sợi dây kia vẫn còn.
Đồng thời, nguy hiểm tính mạng vẫn chưa kết thúc.
Chẳng mấy chốc, tin tức ông cụ Lý phát bệnh, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện Quân Khu 4 bị lan truyền ra ngoài.
Phút chốc, gần như tất cả các gia tộc thượng lưu có vị thế gần tương đương với nhà họ Lý đều nhận được tin.
Vô số cọc ngầm chôn giấu trong bóng tối, lấy hai phe làm chủ đạo, bắt đầu ngóc đầu dậy.
Cùng lúc đó, ở một góc hẻo lánh tại thủ đô, một đôi mắt đang ngước nhìn lên trời.
Trang viên của gia tộc Hiên Viên.
Từ sau chuyện ở khách sạn Holy Sky, ở đây không còn… vang lên tiếng cười nữa.
Thân là gia chủ, ánh mắt Hiên Viên Mục u ám, ông ta cùng ông cụ nhà Hiên Viên ngồi cạnh nhau bên bàn trà trong sân, ngóng nhìn bầu trời xám xịt. Trong mắt họ không có lấy một tia vui vẻ, nhưng lúc này đây, họ lại phát ra một tiếng “hừ” lạnh.
Trước mặt cả hai đặt một xấp tài liệu, nội dung bên trong chính là tin tức vừa được gửi về.
Tin tức kia… khiến người ta kích động.
Lại khiến người ta nhanh chóng tỉnh táo.
Đồng thời, cũng khiến người ta thở phào một hơi vì... rốt cuộc cũng có thể để lộ ra… răng nanh sắc bén.
“Bố…”, Hiên Viên Mục mở miệng, giọng ông ta khàn khàn.
Ngồi trên xe lăn, nét mặt ông cụ nhà Hiên Viên tràn đầy tang thương.
Từ sau cái đêm được Vu Kiệt cứu ở phòng giải phẫu, ông ta không còn nhúng tay vào… việc của gia tộc Hiên Viên nữa. Nếu như không phải khả năng của Hiên Viên Mục không tệ, chỉ sợ hôm nay, nhà Hiên Viên đã sớm bị nuốt chửng, thậm chí bị ba gia tộc lớn còn lại chia cắt sạch sẽ.
Đương nhiên ông ta biết con của mình muốn nói gì: “Ông ta… sắp chết rồi sao?”
“Đúng vậy!”
Hiên Viên Mục thở dài: “Rốt cuộc cũng đợi đến ngày hôm nay!”
“Đợi đến ngày ngọn Thái Sơn đè trên đầu chúng ta… sắp sụp đổ”.
“Từ sau khi Tiểu Khánh rời đi, suốt một khoảng thời gian dài, con chưa từng cảm thấy vui vẻ, đợi sau khi ông già kia ngã xuống, còn sẽ đón Tiểu Khánh về!”
Hiên Viên Khánh!
Đứa bé… bị đuổi khỏi gia tộc!
Nghe thấy quyết định của con trai, ông cụ nhà Hiên Viên biết lời của mình đã không còn bất kỳ tác dụng nào nữa, con của ông ta, Hiên Viên Mục, đã hoàn toàn khống chế thế cục ở thủ đô”.
Cho nên…
“Con thật sự quyết định như vậy à?”
Ông cụ nhắc nhở: “Đừng quên lúc trước, khi đến sảnh nhà họ Lý, con đã đáp ứng điều gì. Một khi con đón Tiểu Khánh về, cũng có nghĩa là chính thức tuyên bố con đứng ở phe đối lập với nhà họ Lý”.
“Lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, con nên hiểu rõ điều đó!”
“Con biết!”
Hiên Viên Mục gật đầu. Oán hận trong lòng ông ta đã tích tụ đến cực hạn, không thể chịu đựng nổi nữa.
Chịu nhục đi xin lỗi nhà họ Lý.
Sau đó nhịn nhục mà sống.
Ông ta bóp chặt tay, đếm từng ngày trôi qua.
Rốt cuộc, cũng chờ đến hôm nay, ông ta… đã không còn chờ nổi nữa.
Hiên Viên Mục ngẩng đầu lên, ánh mắt âm u, ấn đường tối tăm, khí thế bỗng chốc trở nên hung tợn: “Bố, so với ai khác, bố hẳn phải biết khả năng của con, không phải sao?”
“Một khi đã quyết định ra tay tàn nhẫn, thì sẽ không để tâm đến tình cảm vụn vặt, trong thủ đô, thử hỏi có ai là đối thủ của con?”
“Bố nói xem, nếu như Lý Nam không có ông cụ Lý che chở, thì hắn ta có thể có được ngày hôm nay sao?”
“Trong lòng bố hiểu rất rõ, sau khi ông cụ Lý ngã xuống, cái gọi là nhà họ Lý bất quá cũng chỉ là khối thịt mỡ chờ người ta gặm mà thôi!”
Lúc trước, ông ta xin lỗi và nhận sai…
Thật ra chỉ là chịu nhục nhất thời mà thôi, để bảo tồn thực lực, chờ ngày quyết định thắng bại.
Nên mới phải đợi!
Chờ đợi…
Cái gì nên đến…
Cũng đã đến.
Ông ta còn do dự điều gì nữa chứ?
Bởi vì nhìn thấu, cho nên ông cụ không nói gì thêm, mà chỉ gật đầu, nhắm mắt lại, thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, để lại một câu: “Con… tự xem mà làm đi!”
…
…
Bên kia, trong trang viên nhà Thượng Quan.
Bố con nhà Thượng Quan vừa mới quay về từ Thiên Thành không đến ba ngày, hiện tại, cả hai đang ngồi trong sân.
Trên bàn trà trước mặt bọn họ bày một bàn cờ vây.
Quân trắng thế như chẻ tre, không ngừng xông lên.
Quân đen linh hoạt mà thuần thục, không ngừng hóa giải sát chiêu.
Nói về ưu điểm, ai cũng có ưu điểm.
Nói về khuyết điểm, ai cũng có khuyết điểm.
Nhưng hết lần này đến lần khác, không ai có thể nhìn rõ được thắng bại.
Khi quân cờ cuối cùng được đặt xuống, xa xa vang lên tiếng quạ kêu, đàn quạ vỗ cánh bay đi.
“Bố…”, Thượng Quan Châu mỉm cười: “Bố thua!”
Vẻ mặt Thượng Quan Phiệt vẫn thản nhiên, nhưng ánh mắt lại thoáng qua một chút vui mừng: “Trình độ cờ vây của bố không thua gì quán quân cờ vây trong nước, có thể chiến thắng bố, khả năng của con đủ để khống chế toàn cục!”
“Một ván cờ mà thôi!”
Ông ta dừng lại một chút: “Người nên đi, nhất định phải đi, rốt cuộc cũng sắp đi rồi!”
Ông ta thở dài một tiếng, có chút thổn thức.
Thượng Quan Châu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Đợi lâu như vậy, vị kia… rốt cuộc cũng sắp vào quan tài rồi!”
“Vốn đã đặt một chân vào quan tài, lại dựa vào một hơi cuối cùng, cố gắng chống chọi thêm vài năm nữa, xem như ông ta có phúc!”
“Sống cho đến hôm nay, ông ta không lỗ chút nào đâu!”
Thượng Quan Phiệt than nhẹ, sau đó đứng dậy, chắp tay sau lưng, đứng trong sân.
Ngắm nhìn đàn cá tung tăng bơi lội trong hồ tại vườn hoa Mãn Giang, ông ta cúi đầu lẳng lặng suy nghĩ hồi lâu.
Không bao lâu sau.
Chỉ khoảng vài năm.
Sau khi bọn họ đợi suốt mấy chục năm, đợi được đến ngày ông cụ Lý về trời…
… sẽ có một người khác, sau khi trải qua sóng gió cùng những thương tổn nặng nề, lại một lần nữa đứng lên…
… đứng trong sảnh nhà họ Lý, giơ cao đao trong tay, nắm giữ quyền lực gia tộc.
Tuyên bố với thế giới này: Thời đại của anh đã đến!