Khả năng bị phục kích khi đi bằng đường thủy Vu Kiệt đã sớm dự liệu tới.
Cũng đã nghĩ xong biện pháp đối phó.
Giết!
Anh muốn một mình giết hết đám người này!
Vì ông nội.
Toàn thân bọn họ đều bôi một lớp bùn chống muỗi đốt, trong ánh mắt căng thẳng lộ rõ khao khát giết người và sự tôn thờ tiền bạc, khẩu súng trong tay đang tìm kiếm một người.
Mục tiêu tên là Vu Kiệt.
Ngay lúc này, Rắn Đuôi Chuông đang chiếm đóng vị trí cao nhất ở đây, ngón tay hắn siết chặt đặt lên cò súng, sau khi viên đạn đầu tiên bắn ra, phát hiện mục tiêu có thể kịp thời phản ứng trong thời gian ngắn như vậy, cái nhìn của hắn về mục tiêu...hoàn toàn thay đổi!
Người quan sát biệt hiệu Thanh Xà bên cạnh, hắn ta nằm bò trên khe núi, mượn khu rừng rậm để ẩn thân, đặt ống nhòm trong tay xuống. Khóe miệng hắn hạ xuống, dưới khuôn mặt đen xì luôn mang nét thờ ơ đặc trưng của người bản địa có chút u ám.
“Chứng tỏ tư liệu đã sai”.
Rắn Đuôi Chuông không gật đầu nhưng tán thành nói: “Khoảng cách từ vị trí của súng đến vị trí của mục tiêu khoảng 300m đường chim bay, cho dù có bị giảm tốc độ do sự cản trở của lực hấp dẫn thì thời gian dành cho mục tiêu cũng chỉ có 0.4 giây”.
“Thời gian cực hạn mà cơ thể con người tiếp nhận tín hiệu từ não bộ và đưa ra động tác đối phó cũng là 0.4 giây, có nghĩa là, ngay khi tiếng súng vang lên thì mục tiêu đã phán đoán được đường đi cụ thể của viên đạn, người này không phải người thường”.
Bọn họ đều ý thức được đôi chút...
Nhiệm vụ trị giá 100 triệu đô la Mỹ này không hề đơn giản như tưởng tượng.
Thanh Xà: “Được Long Tiễn của Hoa Hạ bảo vệ, bản thân còn có khả năng phản ứng như quái vật, người tên Vu Kiệt này...hắn rốt cuộc là ai?”
Rắn Đuôi Chuông: “Mặc kệ hắn là ai! Để tôi bắt được hắn thì hắn chỉ có con đường chết, có điều hắn chỉ là nhiệm vụ phát sinh thôi, nhớ kĩ mục tiêu của chúng ta”.
Rắn Đuôi Chuông: “Thay đổi vị trí”.
Thanh Xà: “Rõ”.
Chỉ là so với bọn họ, những tên lính đánh thuê khác đi theo không có phản ứng như vậy.
Dĩ nhiên, bọn họ căn bản không có cơ hội để phản ứng.
15 điểm bắn khác dường như cũng có phản ứng tương tự.
Nhất định phải giết đối thủ trong nước.
Tiếng súng dồn dập trong nháy mắt kinh động đến khu rừng nguyên sinh.
Chim hoảng sợ bay ra khỏi rừng.
Nước bắn tung tóe.
Mặt nước bị đạn bắn nổi lên từng đợt sóng.
Bắn rồi...
Thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê Thương Ưng đứng trên cây, tay nắm chặt dao găm đâm vào con trăn đầy máu còn đang co giật.
Miệng hắn lẩm bẩm, giây tiếp theo, trong rừng truyền tới vô số tiếng loạt xoạt.
Rất nhiều bóng đen tại thời điểm tiếng súng vang lên liền thay đổi vị trí bắt đầu hành động.
Mặt Thương Ưng biến sắc, vội vã lấy bộ đàm sau lưng ra, ra lệnh: “Lập tức hành động, tất cả, toàn bộ lần theo dấu vết dọc bờ sông cho tôi”.
“Vâng”.
Hầu hết các nhóm nhỏ đến vì mục tiêu nhiệm vụ lần này đều đồng thời đi về hướng phát ra tiếng súng, cơ hồ không hề có chút do dự.
Bởi vì bọn họ biết một điều...
Người cùng ngành với nhau cũng có nguyên tắc, trước khi tìm thấy mục tiêu nhiệm vụ mà đánh nhau, đó là ngu xuẩn, tìm được mục tiêu rồi mới đánh nhau, đó là dốt nát, muốn đánh cũng phải đợi sau khi chiếm được mục tiêu rồi đánh, đây gọi là chắc chắn.
...
Dù sao cũng là tinh anh xuất thân từ Long Tiễn!
Đối mặt với loại tấn công đột ngột này tất cả đều bình tĩnh lạ thường, hơn nữa đều tìm cho mình một nơi ẩn náu an toàn nhất trong bão đạn, chờ đợi cơ hội nổi lên khỏi mặt nước.
Tiếp theo anh nên ra tay rồi.
Vu Kiệt ngậm dao găm trong miệng, vừa nổi lên vừa cẩn thận quan sát xung quanh.
Rào!
“Ở kia!”
“Nhanh!”
“Ầm, ầm, ầm...”
Vô số viên đạn bắn ra khỏi nòng súng nóng đỏ, bắn vào thân cây, bắn vào trong nước nhưng chỉ không bắn trúng Vu Kiệt.
Tốc độ của anh cực nhanh.
Sói lên bờ, đất là vua!
Ngay khi lên bờ, cơ thể Vu Kiệt liền cuộn tròn theo khu rừng, cong người lao vào rừng cây.
Dùng bản thân làm mục tiêu thu hút sự chú ý.
Rất nhanh, 20 chiến sĩ vốn đang trốn bên dưới sau khi nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng lên bờ, dựa vào tiếng súng vang lên xác nhận tất cả vị trí của kẻ địch.
Phản công...bắt đầu!
“Rào rào...”
Hai tên lính đánh thuê nằm rạp trong bụi cỏ bỗng nhíu chặt chân mày.
Một tên lính đánh thuê mặt biến sắc, nhanh chóng lật người rút dao găm ra: “Khốn kiếp, sao hắn nhanh vậy?”
Hắn ta mắng một câu, muốn xoay người.
Ánh sáng lạnh lẽo đột ngột lóe lên.
Một con dao găm hình đầu sói chắn trước cổ hắn ta.
Kèm theo một tiếng súng.
Vu Kiệt một tay cầm súng bắn tỉa bắn vào đầu một tay bắn tỉa khác.