Nhưng câu đó thốt ra từ miệng Lỗ Phi Nhã lại không hề khiến người khác cảm thấy có điểm nào không đúng.
Dọc đường đi, cô ta nói hết những gì mình biết, gia tộc, mục đích chuyến đi lần này, có cái gì, không có cái gì, cần cái gì, cần làm gì, nói hết tất tần tật, cô ta hệt như một cô bé ngây thơ trong sáng nói ra hết tất cả. Cuối cùng, ngay cả bí mật bản thân vừa phát hiện cũng nói ra luôn.
Dừng lại đi.
Không kiềm chế nổi.
Thật sự không kiềm chế nổi.
Nói lời từ tận đáy lòng thì làm sao có thể mệt được?
Lang Vương Hoa Hạ vang danh cả hai giới năm năm trước đang ngồi ở ghế lái phụ, sao lại mệt, dựa vào đâu mệt, ai dám mệt?
Đương nhiên, Lỗ Phi Nhã nhất định đã có tính toán trong lòng nên mới nói ra câu này.
Nhưng đủ để xác nhận một điều…
Ngay khi cô ta nói hết câu đó, không khí xung quanh rõ ràng ngưng đọng lại hẳn, là một thành viên của giới lính đánh thuê, ai không biết tới lưỡi dao sắc của đất nước đã từng uy chấn biên giới, dùng sức mạnh của chính mình để đánh bại toàn đội lính đánh thuê Địa Ma, Lang Vương!
Sự tồn tại của anh tượng trưng cho cái chết.
Anh đến tượng trưng cho nguy hiểm.
Ánh mắt của anh tượng trưng cho nỗi sợ.
“Bắn!”
Giây tiếp theo, tất cả lính đánh thuê vây quanh trước đầu xe lập tức có phản ứng, nòng súng bọn họ chỉa thẳng vào Vu Kiệt đang ngồi trên ghế lái phụ.
Câu nói đó cũng khiến Vu Kiệt nhất thời rơi vào kinh hãi, đặc biệt khi nghe thấy bốn chữ Lang Vương Hoa Hạ này, trong lòng anh bỗng nhiên bao trùm cảm giác nguy hiểm.
Anh nhanh chóng di chuyển, mở cửa xoay người nhảy ra ngoài trong nháy mắt.
“Đoàng, đoàng, đoàng…”
Tiếng súng dồn dập theo nòng súng phát ra thuốc súng nhắm về phía ghế lái phụ.
Mưa bom bão đạn trong tích tắc phá vỡ cửa thủy tinh của xe ô tô, bắn hỏng cả ghế lái phụ. May mà Vu Kiệt phản ứng kịp thời nên không bị bất kì thương tích nào.
Ngược lại Lỗ Phi Nhã ngồi ở ghế lái lại vô cùng bình tĩnh, gương mặt không một gợn sóng hệt như tất cả những thứ xảy ra đều không liên quan tới cô ta.
Khóe môi cô ta nở một nụ cười ngây thơ nhưng lại đầy sát ý.
Xuất thân là con cháu của gia tộc Thánh Đường trong giới sát thủ, chẳng có ai trong sáng thật sự cả.
Rất nhanh Vu Kiệt đã nhận ra điều này, anh duy trì vẻ bình tĩnh, tiếng súng ở đây nhất định sẽ thu hút kẻ địch kéo tới trong thời gian ngắn.
Anh buộc phải giải quyết nhanh chuyện này.
Chỉ thấy anh rút con dao găm Lang Vương từ thắt lưng.
Kí hiệu đầu sói màu vàng phảng phất phát ra sát khí lạnh lẽo.
Thân phận bị bại lộ không quan trọng, quan trọng là không thể để đám người biết được thân phận trước mặt này còn sống!
Lang Vương Hoa Hạ…
Vu Kiệt biết rõ một khi bốn chữ này truyền ra khỏi giới sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào. Đầu tiên là sức ép của quốc tế đè lên Hoa Hạ, dưới sức ép kịch liệt 5 năm trước, nếu dựa theo quy tắc thông thường thì anh có thể phải ngồi 10 năm tù.
Nhờ những hành động của lão đại Tần Bưu của mình mà anh mới được thả ra trước thời hạn.
Thận phận của bản thân bị phơi bày, chịu ảnh hưởng đầu tiên nhất định là Tần Bưu và Hoa Hạ.
Tiếp theo, kẻ địch có thâm thù với anh 5 năm trước cũng sẽ kéo tới đây trong thời gian ngắn để giết chết anh.
Suy nghĩ, anh đã hiểu.
Đôi chân như một cái bóng huy động sức mạnh hóa kình bước tới trước mặt tên lính đánh thuê gần nhất trong nháy mắt.
Nhấc chân đá vào bụng hắn, dao găm trong tay như một dòng nước thuận thế cứa vào cổ hắn.
Máu tươi trên lưỡi dao như suối văng lên kính xe.
Tên lính đánh thuê….chết tươi!
Một câu nói tán thưởng Vu Kiệt từng được lan truyền trong giới lính đánh thuê: Lang Vương nổi giận, máu tươi nhuộm đất.
Sau khi giết chết một tên địch, Vu Kiệt lập tức nhào lên trước, dao găm vẽ vài vòng trong không trung mang theo chiêu thức chết người lần nữa cứa cổ một người khác.
Phản ứng của mười mấy tên lính đánh thuê kia tuy nhanh nhưng không thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào tới Vu Kiệt.
So về tốc độ, trong trường hợp không dùng hóa kình thì tốc độ của anh vốn dĩ đã đạt đến giới hạn của con người.
So về sức mạnh, một nắm đấm của Vu Kiệt có thể đánh chết một con bò.
So về sức chịu đựng, đã từng ba ngày ba đêm ẩn nấp và tiêu diệt 30 tay súng bắn tỉa hàng đầu của Địa Ma, cuối cùng người sống sót vẫn là anh. . Truyện Khoa Huyễn
Không ai có thể vượt qua Vu Kiệt về ba điểm này!
Rất nhanh.
Xung quanh chiếc xe đều là tiếng kêu gào thảm thiết liên tục vang lên.
Máu chảy đầy đất.
“Dựa theo 3 phân tích phía trên cộng với trận chiến ở khu rừng nguyên sinh và Rắn Đuôi Chuông-tay súng bắn tỉa xếp thứ 3 thế giới bị giết, thân phận của anh đã thu hẹp trong một phạm vi nhất định”.
“Không thuộc quản lý của Long Tiễn nhưng lại có tư cách hành động cùng người của Long Tiễn, còn là tay súng bắn tỉa hàng đầu, trừ đi Rắn Đuôi Chuông xếp vị trí thứ 3, vậy chính là tay súng bắn tỉa xếp thứ nhất thế giới, lưỡi dao sắc của đất nước, Lang Vương”.
“Suốt đường đi, thật ra tôi không thể xác định rốt cuộc thân phận của anh có phải như vậy không, nhưng khi anh rút dao găm Lang Vương và phản ứng của anh khi tôi lấy tâm liên ra, tôi có thể xác định”.
“Anh không chỉ là lưỡi dao sắc của đất nước, Lang Vương Hoa Hạ mà còn là nhiệm vụ mục tiêu đáng giá 100 triệu đô la lần này, tôi nói không sai chứ!”