Vào cái đêm Vu Kiệt rời đi, trời đổ mưa to, bánh xe bị xì lốp lún sâu trong bùn đất lầy lội, mặc dù mười chín chiến sĩ Long Tiễn hoàn toàn có thể kéo nó ra, nhưng muốn khởi động xe đuổi theo gần như là chuyện không tưởng.
Tuy nhiên, chưa từng có khó khăn nào có thể cản bước Long Tiễn.
Ngay từ khoảnh khắc theo chân Lang Vương vượt biên, trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm duy nhất.
Thấy chết không sờn, hoàn thành nhiệm vụ.
Muốn bọn họ vứt bỏ đồng đội?
Xin lỗi, Long Tiễn làm không được.
Bọn họ không phải kẻ tham sống sợ chết, khoảnh khắc khoác lên mình bộ quân phục màu xanh này, mỗi người bọn họ đều đã sẵn sàng hy sinh.
Theo như lời bọn họ, thà chết một cách oai hùng trên chiến trường, còn hơn sống làm rùa đen rụt đầu, quay về đường cũ.
Cho nên, sau khi liên lạc với biên cảnh, mười chín chiến sĩ Long Tiễn đã đề nghị được tiếp tục chấp hành nhiệm vụ. Đối mặt với sự cố chấp của Trương Thanh và Lý Phong, người phụ trách tại biên cảnh đành liên hệ với một căn cứ gần đó trong mạng lưới, điều một chiếc trực thăng đi tiếp viện bọn họ.
Mục đích chính là đuổi theo Vu Kiệt.
Cũng may… đã đuổi kịp.
Hơn nữa, ngay khi bọn họ vừa đến…
Lúc này đây, tất cả lính đánh thuê của Thiên Thần Điện đều không dám cầm súng nhắm vào trực thăng, cũng không ai dám nhúc nhích, không chỉ vì Lang Vương đứng đó khiến bọn họ bị sốc nặng, mà là vì… bọn họ không dám!
Từng ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng đang từ từ đáp xuống, thu vào mắt từng hình ảnh.
Vu Kiệt cũng nhìn thấy.
Anh đứng yên tại chỗ, không dám tin nhìn chiếc trực thăng kia đang từ từ đáp xuống nền tuyết. Mười chín chiến sĩ Long Tiễn đồng loạt rút dao găm một cách chỉnh tề, nhảy từ trên trực thăng xuống, tiến về phía Lang Vương đang đứng trên sườn dốc.
Không bao lâu sau, bọn họ đã đến trước mặt Vu Kiệt.
Đã bốn ngày trôi qua, lại một lần nữa gặp lại, nhưng cũng không có quá nhiều lời để nói.
Chỉ thấy Lý Phong đứng thẳng người, hô một tiếng rõ to với Vu Kiệt: “Toàn đội đã có mặt!”
Soạt soạt!
Mười chín chiến sĩ đồng loạt đứng nghiêm.
“Cúi chào!”
Soạt soạt!
Cùng thực hiện một động tác, đều tăm tắp, cứ như bọn họ vốn là một chỉnh thể, dù là động tác, vẻ mặt hay ánh mắt cũng nhất quán một cách thần kỳ.
Biểu hiện bên ngoài.
Kính ở trong lòng.
“Lang Vương, mười chín chiến sĩ Long Tiễn xin được về đội tham chiến!”
Lý Phong hô to, ánh mắt vô cùng kiên định, không hề có một chút sợ hãi nào.
Do dự…
Do dự…
Dường như cũng không có gì để do dự.
Chẳng lẽ có thể đuổi bọn họ đi được à?
Nếu đã đến, vậy thì trận chiến cuối cùng này… cùng chiến thôi!
Đến đây, chiến!
“Rút dao găm của các cậu ra!”, giọng Vu Kiệt có hơi trầm khàn, đủ để thấy hiện tại tinh thần và thể xác của anh đều đang rất mệt mỏi, thế nhưng, khi người ta mệt đến mức tận cùng, thường sẽ bộc phát ra lực lượng khó có thể tưởng tượng nổi.
Có một câu nói rất hay: Con người cũng giống như lò xo, ép tới một mức nào đó, chỉ cần không ngừng, đến khi đàn hồi, sức bật và khoảng không sẽ càng lớn.
Thế nên…
Vu Kiệt đã bùng nổ.
Anh nắm chặt dao găm, dẫn đầu xông lên, nhắm ngay Thiên Thần đang đứng trước nhất trên khe vực.
Một giây sau, mười chín chiến sĩ Long Tiễn đều rút dao găm ra, nhìn chằm chằm vào đám lính đánh thuê còn lại.
Tay Trương Thanh siết chặt: “Tiểu Ngưu, cậu có thấy không? Các anh em đều đã đến rồi, hơn 100 tên sát thủ này sẽ lập tức chôn cùng cậu, người anh em, cậu cứ an tâm mà ra đi!”
Lý Phong: “Đột nhiên, tôi hiểu ra vì sao chuyện năm năm trước lại khiến cho dư luận quốc tế dậy sóng rồi!”
Trương Thanh: “Vì sao?”
Lý Phong chăm chú nhìn người đàn ông phía trước: “Bởi vì anh ấy!”
Vu Kiệt
Lưỡi dao sắc của Tổ quốc.
Lang Vương Hoa Hạ.
Người đàn ông dám dùng sức một người liều mạng với 100 sát thủ hung tàn, có ai mà… không sợ chứ?
Vượt biên…
Hơn ba ngàn dặm.
Đơn thương độc mã chiến đấu, không bị thương, không lùi bước, không ngừng nghỉ, tiêu diệt đội lính đánh thuê tiếng tăm lừng lẫy, giết chết cường giả xếp hạng ba trên bảng xếp hạng tay súng bắn tỉa thế giới, lại giết năm tên La Sát của giới sát thủ, bắt cô chủ gia tộc Thánh Đường làm tù binh, năng lực như thế… quả thực đáng sợ!
Bọn họ vừa nói đến đây thì phía trước, Vu Kiệt hướng về phía đám lính đánh thuê, lớn tiếng hô:
“Giết!”
…
Trên khe vực, Thiên Thần lạnh lùng nhìn về phía Vu Kiệt khi anh rống lên một chữ kia, khí thế không hề suy giảm.
Sau khi liên tục tiêu diệt 30 tên lính đánh thuê, Vu Kiệt nhấc chân đạp mạnh lấy đà, vọt về phía Thiên Thần.
“Tới đúng lúc lắm!”
Thân là người đứng đầu Thiên Thần Điện, Thiên Thần cũng không phải loại vô dụng, nhìn thấy Vu Kiệt xông đến, hắn ta chẳng chút hoang mang, hơi thở cổ xưa từ từ dâng lên.
Đồng tử Vu Kiệt co rút lại.
Thiên Thần ngước mắt nhìn: “Lang Vương Hoa Hạ, mày tưởng rằng… chỉ có mày là Hóa Kình à?”