Quá trình tiếp theo đó chính là đơn phương hành hung.
Trần Sâm bị đè xuống đất, máu tươi chảy dọc hai bên tai, nhuộm đỏ cả khuôn mặt.
Nắm đấm cực lớn, không có quá nhiều sức, nhưng tốc độ đánh lại không hề giảm, lần sau nhanh hơn lần trước, lúc này đây, Lý Nam đã xé bỏ tấm mặt nạ điềm đạm, nho nhã, ông ấy chẳng bận tâm cái gì mà quy củ của thế tục, không để tâm đây là đâu, và cũng chẳng màng đến hậu quả của việc này, hiện tại, ông ấy chỉ muốn đánh cái tên trước mắt thành đầu heo mà thôi.
Bởi vì…
Nơi này là nhà họ Lý.
Là khu mộ của nhà họ Lý.
Là mộ của vợ Lý Nam – Lưu Ngọc.
Ông ấy muốn kết thúc chuyện này!
Máu tươi từ miệng vết thương chảy ra ồ ạt.
Thế nhưng chỉ trong phút chốc đã bị cơn mưa rửa trôi đi hết.
Âm thanh từng nắm đấm vang lên không ngừng, quanh quẩn dưới đêm mưa.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, ngọn đèn đường mờ ảo hắt lên mặt Trần Sâm, rốt cuộc, Lý Nam cũng ngừng tay.
Ông ấy cảm thấy nếu cứ để tên này chết đi như thế thì không đủ để xả hết lửa giận trong lòng suốt hai mươi lăm năm qua, thế nên, ông ta quyết định để lại mạng chó cho Trần Sâm.
Không đánh đến mức són ra quần, nhưng bụng của Trần Sâm xem như đã bị đá hỏng.
Nếu như lúc này đưa gia chủ nhà họ Trần đến bệnh viện kiểm tra toàn thân sẽ lập tức phát hiện dạ dày của ông đã bị đâm xuyên, tạo thành tổn thương nghiêm trọng, đừng nói là bài tiết, chỉ sợ nuốt nước miếng cũng có thể gây ra xuất huyết.
Bị thương như vậy, đương nhiên không tránh khỏi đau đớn.
Ngay khi Lý Nam dừng tay, có thể thấy được đầu Trần Sân nổi đầy gân xanh, ông ta đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi hòa cùng nước mưa, nhanh chóng cọ sạch máu tươi trêи mặt ông ta.
“Chỉ vậy… thôi hả?”
Nhưng dù là vậy, Trần Sâm vẫn tỏ vẻ cao ngạo, lạnh giọng hỏi.
Lý Nam khẽ hừ một tiếng: “Để mày chết… là không công bằng với Tiểu Ngọc”.
Nói xong, ông ấy ngồi xổm xuống, một bên nắm tay đã dính đầy máu của Trần Sâm, Lý Nam giơ nắm đấm còn lại lên, quơ quơ trước mặt ông ta, nói: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian, đủ để tính toán cho rõ ràng món nợ mà mày đã thiếu mấy năm qua!”
“Mấy năm qua?”
Trần Sâm trợn mắt, đáng tiếc, mắt ông ta đã bị đánh sưng vù, thế nên không cách nào nhìn rõ được, ông ta lẩm bẩm: “Hai mươi lăm năm…”
“Đêm hôm đó, mỗi một chi tiết đều khắc sâu trong đầu tao, chỉ như mới đây thôi, nói thật, tiếng kêu gào thảm thiết của vợ mày…”
Ông ta khựng lại một chút, sau đó, khóe miệng bất chấp đau đớn mà nhếch lên, miễn cưỡng tạo thành một đường cong: “Thật sự rất êm tai!”
“Bốp!”
Vừa nói xong, nắm đấm trước mặt đã hung hăng nện vào đầu Trần Sâm.
“Anh cả!”
“Anh cả!”
Thấy một màn như vậy, Lý Mãnh cùng Mục Vực vội bước lên trước.
Ánh mắt Lý Nam tràn đầy lửa giận, trông vô cùng đáng sợ: “Tôi biết, hiện tại không thể để tên này chết được!”
Nghe ông ấy nói vậy, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Chết như vậy cũng quá hời cho Trần Sâm.
Lý Nam híp mắt lại: “Nói ra mấy lời như vậy, chẳng phải muốn kϊƈɦ thích tao giết mày à? Mày cho rằng tao không nhìn ra được ư?”
Tươi cười trêи mặt Trần Sâm cứng lại, ông ta không giả trang nữa, cứ thế nằm rạp trêи mặt đất, duy trì một động tác, không chút thay đổi, ánh mắt liếc nhìn Vu Kiệt đang đứng ở lối vào.
Bởi vì tơ máu khiến tầm mắt ông ta có chút mơ hồ, ông ta nhìn thấy ánh mắt người thanh niên đứng đằng kia tràn đầy sát khí, vì thế, ông ta càng thêm xấc láo, nhìn thẳng vào mặt Vu Kiệt.
“Ánh mắt của con mày rất giống với vợ mày”.
Lý Nam siết chặt tay, khớp xương va vào nhau phát ra âm thanh chói tai.
“Cho nên…”, Lý Nam tức giận nói: “Hành vi của chùa Hàn Sơn…”
Trần Sâm tiếp lời: “Là muốn dụ dỗ con mày lên núi, sau đó… giết chết hắn!”
“Xin hỏi cậu chủ nhà họ Lý, mày sẽ lên núi hay là không?”
“Cháu dâu nhà họ Lý đang ở đó, nhà họ Lý sẽ cứu hay là không đây?”
“!!!”, Vu Kiệt.
Vu Kiệt: Mình là… yêu nghiệt?
Ngay khi Trần Sâm nói xong câu đó, Lão Ưng từ dưới bậc thang vội vã xông lên, sải chân vọt qua mấy bậc thang, chạy đến trước mặt Vu Kiệt, thở hồng hộc.
Anh ta quay đầu, nhìn Lý Nam, la to: “Cậu chủ, ông Nam, không… không ổn rồi!”
“Tôi vừa nhận được tin… ông Diệp Lâm ngồi trêи một chiếc trực thăng do một tên lính đánh thuê điều khiển, đang tiến thẳng đến chùa Hàn Sơn!”
“Ông Diệp Lâm, ông ấy…”
“Ông ấy muốn… một mình đối chiến với chùa Hàn Sơn!”