Trên con đường mưa lớn, những ngọn đèn đường lần lượt được thắp sáng lên.
Mặt trời mọc trên bầu trời cũng đã khuất núi.
Chỉ thấy trên một đoạn đường cách khách sạn không xa, một nam thanh niên đút tay vào túi áo từ từ đi đi trong mưa, anh mặc chiếc áo ba lỗ mỏng đi từng bước một.
Sắc mặt anh lạnh lùng và đằng đằng sát khí!
Anh chỉ là một người, nhưng giống như có hàng ngàn quân theo sau vậy.
Anh không cầm theo bất cứ thứ gì, chỉ mang theo một trái tim muốn đòi lại công lý.
Trong tay Trương Ngọc cầm một chiếc ô, cô ta vội vã chạy ra từ góc rẽ của một con đường.
"Không biết quản gia làm thế nào mà lại chọn loại khách sạn này, xe cũng không đỗ được, hại mình đi truyền lệnh thôi mà còn phải chạy xa tít để lấy điện thoại, tức chết đi được".
Sau khi nhận được chỉ thị của Đổng Sinh thì Trương Ngọc biết rất rõ ý nghĩa của người trẻ tuổi này đối với cậu chủ nhà mình.
Cô ta cũng không tiếc công sức giúp cậu chủ đi truyền đạt mệnh lệnh.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cô ta bước về khách sạn, trong lòng nghĩ bữa tiệc chính thức bắt đầu sau vài phút nữa, sau hôm nay cậu chủ nhà cô ta sẽ kế thừa vị trí thái tử của nhà họ Đổng, ba đại tài tử năm xưa chắc chắn sẽ bị sốc bởi tin tức ngày hôm nay.
Nhưng ngay khi bước ra khỏi góc rẽ thì vẻ mặt cô ta đột nhiên sửng sốt!
Bóng dáng người thanh niên trong cơn mưa đó rất quen!
Cô ta dừng lại, nheo mắt muốn đến gần để nhìn, nhưng không hiểu tại sao còn chưa nhấc chân lên thì trong lòng cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích được, như thể đến gần anh thì sẽ chết vậy.
Cô ta hơi sợ hãi, thầm nghĩ: "Trời mưa lớn thế này mà không dùng ô, chắc không phải tên điên nào đó chứ!"
Làm gì có người trưởng thành nào có thể ngu ngốc đến mức này?
Không đúng!
Hướng anh ta muốn đi... không phải là khách sạn sao?
"Xoẹt…"
Trương Ngọc còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nhìn thấy đèn đường bên cạnh thanh niên đó chợt lóe lên, ánh sáng của ngọn đèn chói mắt vừa đủ soi sáng gương mặt bị khuất...
Khoảnh khắc đó!
Trương Ngọc đã nhìn thấy rõ.
"Là anh ta!"
Cô ta khó tin được người trẻ tuổi mà cậu chủ tiêu tốn rất nhiều người và của để tìm kiếm, vậy mà...lại chủ động xuất hiện.
Anh… anh ta…
Anh ta đến rồi!
"Cậu chủ...cậu chủ, không được, mình phải báo tin tức này cho cậu chủ ngay".
Nói xong cô ta cởi giày cao gót ra để chân trần chạy trong mưa, cô ta vượt qua Vu Kiệt rồi tiến vào cửa sau của khách sạn, đi tìm kiếm tung tích của cậu chủ Đổng Sinh.
Còn Vu Kiệt thì bước đến trước khách sạn không chút do dự, anh kiên định bước vào.
Anh nhìn thấy trong đại sảnh trang hoàng rực rỡ này, tất cả mọi người ăn mặc bảnh bao, khoác mặt nạ da đấu đá lẫn nhau, nơi giống như cung điện này có một số người bị coi như kẻ ở mà sai vặt.
Đôi khi không phải cuộc sống này vô tình!
Mà là lòng người quá hiểm ác.
Lúc ở Lang Nha, Vu Kiệt tưởng rằng trong thế giới mà mình dùng tính mạng bảo vệ, nhân dân sẽ an cư lập nghiệp, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn!
Anh vốn nghĩ rằng cuộc sống mới mà anh bắt đầu sau khi ra khỏi ngục tù sẽ đầy màu sắc!
Nhưng anh đã sai rồi.
Sai một cách khó tin!
Xã hội như rừng cây, quy luật không thay đổi!
Kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết.
Yếu đuối sẽ phải chịu đòn, sẽ không có ai coi trọng mình, giống như anh cả Vu Sơn vậy, sống hèn mọn dưới cái bóng của nhà họ Cao, anh ấy sẵn sàng vì anh mà trả giá bằng cả đôi chân, nào ngờ được rằng đám người đó không hề có ý định tha cho anh ấy.
Tuy rằng Vu Kiệt không biết tại sao Lãnh Trầm lại phải ra tay với anh cả, nhưng!
Oan có đầu!
Nợ có chủ!
Một mạng trả một mạng.
Anh xuất hiện ở lối vào của khách sạn.
Cũng vào lúc này, từng ánh mắt khinh miệt từ trong khách sạn đổ dồn về phía cửa ra vào.
Nhân viên bảo vệ ở cửa lộ ra vẻ khinh thường: "Ăn mày từ đâu tới, cút đi cho tao, đây không phải là nơi mày nên tới!"
Trong đại sảnh, những người tự khoe là giới thượng lưu chỉ trỏ vào Vu Kiệt như thể đang xem khỉ diễn trò trong vườn thú.
"Nhìn xem tên kia kìa, ướt đẫm như thế kia, chẳng lẽ còn muốn tới tham dự tiệc sao!"
"Ai mà biết được! Trên thế giới này vốn có nhiều người ngu xuẩn và tự cho mình là đúng, cụ ông nhà họ Đổng nói ai tới tham gia cũng được, ai ở đây là chỉ người có thân phận có địa vị, chỉ có loại người đần độn không biết mình là thứ gì mới ngốc nghếch đi tới đây thôi!"
"Tôi thấy tên này chính là một kẻ ăn mày, cố ý tới đây khiến người khác kinh tởm, ăn xin đấy, chúng ta cược xem lát nữa tên này bị đuổi ra ngoài như thế nào".
"Được đó!"
"..."
Vu Kiệt không nghe thấy lời họ nói!
Nhưng anh ấy đã nhìn thấy.
Anh nhìn thấy Lãnh Trầm vừa nói vừa cười đứng trước mặt Cao Vũ Xương, khoảng cách của hai người còn rất gần, dường như đang thì thầm gì đó, bỗng nhiên anh nhìn thấy Cao Vũ Xương lộ ra một nụ cười phức tạp.
Còn có cậu chủ nhà họ Hoa gặp trong biệt thự ngoài biển ngày hôm đó đứng bên cạnh!
Soạt!
Sắc mặt Lãnh Trầm bỗng trở nên u ám.
"Anh cả, lẽ ra em phải hiểu từ sớm, Cao Vũ Xương và đám người này vốn là cá mè một lứa!"
Anh nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, đôi chân tàn tật, nhưng cô ta lại chẳng thèm nhìn anh, bỏ anh lại và tới đây dự tiệc của giới thượng lưu, trò chuyện vui vẻ với những người đàn ông khác!
Rõ ràng cô ta biết Lãnh Trầm là người theo đuổi, nhưng vẫn không tuân thủ giới hạn của nguyên tắc làm vợ, còn đứng gần như thế, có lúc nào cô ta coi anh cả của anh là chồng không?
Có lẽ...
Lãnh Trầm muốn ra tay với anh cả của anh cũng là ý của cô ta?
Có lẽ...
Đúng như Cẩm Tú đã nói, Lãnh Trầm là người theo đuổi Cao Vũ Xương, mà Cao Vũ Xương từ lâu đã muốn ở bên gã ta!
Có lẽ…
Anh cả, lựa chọn của anh sai rồi.
Anh vứt bỏ tôn nghiêm, cam tình nguyện làm ở rể theo bọn họ, nhưng lại đổi lấy một cuộc hôn nhân sai lầm!
Sai lầm cực lớn.
"Anh, hãy đợi em tới tính toán món nợ này!"
Bảo vệ nhìn thấy Vu Kiệt bất động, giống như không hề nghe thấy lời của mình thì lập tức cau mày lạnh lùng nói: "Đồ ăn mày hôi thối, ông đây nói chuyện với mày, mày không nghe thấy à?"
Vu Kiệt vẫn cứ như cũ, chỉ nhìn "trò cười" sau cửa kính.
Bảo vệ có chút tức giận, tên đó xắn tay áo lên, hôm nay là sinh nhật của cụ ông nhà họ Đổng, vì hôm nay mà ông chủ khách sạn cũng không có thời gian đi gặp người tình, bận từ sáng sớm đến giờ, nếu để tên ăn mày này làm loạn buổi tiệc thì ông chủ sẽ lột da hắn ta mất?
Không coi ai ra gì quá rồi!
"Thằng khốn nạn, ông đây đang nói chuyện với mày đấy! Gió thoảng bên tai phải không? Cút cho tao, cút ngay cho tao!", bảo vệ chỉ vào con đường mà hét lớn.
Vu Kiệt không nhúc nhích tí nào.
Giây tiếp theo, bảo vệ rút cây gậy sắt từ thắt lưng ra.
“Tự tìm đường chết, bảo mày cút mày không cút, không có thư mời thì đừng trách ông đây không khách sáo với mày", nói xong thì tên đó cầm gậy đập vào đầu Vu Kiệt.
Trong cơn mưa xối xả, hình như tên đó nhìn thấy một cảnh tượng đập đầu đổ máu.
Đây là lần đầu tiên tên đó sử dụng quyền lực đặc biệt này kể từ khi làm nhân viên bảo vệ.
Nên rất hào hứng.
Có nhà họ Đổng chống lưng phía sau, cho dù đánh chết cũng không sao nhỉ!
Nhưng ngay khi cây gậy sắt của tên đó định đập lên đầu Vu Kiệt, thì vẻ mặt của tên đó cứng đờ tại chỗ!
Vu Kiệt vừa ra tay thì đã khóa chặt cây gậy sắt đó nhanh như chớp!
Cho dù tên bảo vệ dùng sức đến đâu thì cũng không thể nhích nhích được.
"Đây..."
Không đợi tên đó lên tiếng thì Vu Kiệt đã quay đầu sang một bên, một đôi mắt đỏ như máu giống như một con sói đơn độc trong bóng đêm, anh lạnh lùng nói!