Đệ Nhất Lang Vương

Chương 615: Cả hai cùng chết



Thi thể nằm trong mưa, nước mưa không ngừng gột rửa vết máu bên ngoài và sau lưng.

Miệng vết thương vẫn tiếp tục chảy máu.

Vu Kiệt rời đi.

Trận đấu đầu tiên chẳng có cảnh tượng tráng lệ nào cả, chủ động đối diện trực tiếp với kẻ địch từ đó khai thác được nhiều thông tin của kẻ địch nhất. Trên cơ sở này vạch ra kế hoạch giết chết đối phương một cách hoàn mỹ, cho dù nhìn từ góc độ võ học hay từ góc độ của một quân sư thì những thứ này đều là điều cơ bản nhất, cũng là đầu mối quan trọng nhất.

Đương nhiên, kế hoạch sau khi được vạch ra thì phải do một người có sức mạnh tương đương đi hoàn thành.

Nếu để một người khác trong thế tục đi làm thì có lẽ người chết không phải là một trong Tứ Đại Thánh Tử thuộc chùa Hàn Sơn, Tuệ Đại.

Tóm lại, mọi việc đợi sau này hẵng nói.

Khi nước mưa men theo vết thương trên nhãn cầu của Tuệ Đại chảy vào trong cơ thể, Vu Kiệt đã rời đi.

Kết cục là anh thắng.

Cho nên anh cũng đã có kinh nghiệm nhất định để giết ba người còn lại.

Mà sau khi anh rời đi không lâu, trong khoảng không hư ảo, lão tăng vào Dương Cẩm Tú cũng chậm rãi đi tới.

Nước mưa xuyên qua cái bóng vô hình của bọn họ rơi trên thi thể Tuệ Đại.

Nhìn thi thể đã lạnh ngắt này, sắc mặt lão tăng cực kì khó coi, ông ta nhắm mắt, chắp hai tay: “Không thể tin nổi”.

Ông ta thở nhẹ một hơi, giọng điệu vừa cam chịu vừa chứa đựng sự uất ức cùng phẫn nộ.

Trong võ giới, võ sĩ cả người chỉ sót lại vài tia khí kình ít ỏi không khác là bao so với người thường lại giết chết một trong bốn Tứ Đại Thánh Tử nổi danh thiên hạ, nếu tin tức này truyền ra ngoài nhất định sẽ bị chế nhạo, bị xem là một chuyện cười!

Tứ Đại Thánh Tử là ai chứ?

Là thiên tài kế thừa Phật đạo của chùa Hàn Sơn, bản lĩnh vô cùng cao, thậm chí còn có thể so sánh với người phong thánh năm đó. Chỉ cần chuyên tâm tu luyện, bảo đảm thời gian thì chùa Hàn Sơn nhất định sẽ có thêm bốn người phong thánh, anh hùng tầm cỡ này, lại có thể chết?

Nhưng hiện tại…

Đã chết!

Chết vô cùng oan ức.

Cho dù dựa vào ảnh hưởng của một đấm Diệp Lâm để lại để giành chiến thắng thì kết quả này cũng không thể không khiến lão tăng thừa nhận một điều.

“Xem ra tên yêu nghiệt này, không tầm thường”.

“Nghĩ cũng phải, hắn trong lời tiên tri của Phật Tổ là người có thể mang lại tai họa cho chúng sinh, sức mạnh quả thực không thể đánh giá thấp”.

“Là nó quá lơ là!”

Dương Cẩm Tú đứng im tại chỗ, ánh mắt lóe lên tia vui sướиɠ.

Nhưng sau khi nghe lời lão tăng nói, cô cảm thấy thật giả tạo, lạnh giọng nói: “Rõ ràng người trong chùa Hàn Sơn các ông kém cỏi lại một mực không chịu thừa nhận người yêu của tôi mạnh, sao vậy, sợ mất mặt?”

Lão tăng: “Còn ba người nữa, đừng vội vui mừng, trong số các đồ tôn của bổn tọa, đây có thể xem là đứa yếu nhất”.

“Đợi xem”.

Dương Cẩm Tú thở hắt ra, trong lòng âm thầm cổ vũ cho Vu Kiệt

Ánh mắt cô xẹt qua một vệt sáng, nhìn theo hướng Vu Kiệt rời đi.

“Anh đừng ngu ngốc mà một mình đánh bốn người đấy nhé”.

“Tình hình không ổn thì nhất định phải chạy đi đấy”.

“Cẩm Tú chắc chắn sẽ đợi anh quay lại, nhưng anh nhất định không được chết ở đây”.

“Chỉ cần anh xảy ra chút chuyện thôi thì cho dù phải cược cả mạng sống em cũng sẽ lật tung bàn của lão đầu trọc này, đánh vỡ đầu ông ta để mai táng theo anh!”

Mai táng theo…

Chết?

Vu Kiệt sẽ không chết!

Người phải chết chính là ba người muốn giết anh trên núi này.

...

...

“Ầm!”

Lại một quả bom nổ tung, âm thanh đinh tai nhức óc không ngừng vang lên. Đi kèm với khói bụi đã bị nước mưa đánh tan là hai bóng dáng xuất hiện ở nơi cách đỉnh núi khoảng bảy tám trăm mét.

Tuệ Tứ và Tuệ Giai chắp hai tay, Kim Cang Chi Thể hiện ra vô cùng hùng vĩ trong không trung.

Đợi khi khói bụi của vụ nổ tan hết, Tuệ Giai mới bước lên trước một bước, đập một tay xuống đất.

“Bụp!”

Một luồng khí kình tản ra tứ phía, Tuệ Giai nhắm hai mắt lại, trong tâm trí theo đó hiện lên tấm bản đồ hơi thở bên dưới lòng đất.

Nửa tiếng sau, đôi mắt kiếm của hắn ta mở ra, trong ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên trở nên căng thẳng, hắn ta xoay người nhìn đại ca Tuệ Tứ bên cạnh.

“Sao vậy?”, đã chờ đợi quá lâu nên Tuệ Tứ liền vội vàng hỏi.

Tuệ Giai chắp hai tay, đáp: “Tất cả bom đều được xử lí sạch sẽ cả rồi, trên con đường này không còn cạm bẫy nào nữa”.

“Còn cách đỉnh núi bao xa?”

Tuệ Giai: “Khoảng bảy tám trăm mét”.

Tuệ Tứ nheo mắt, không vội vàng tiếp tục đi về phía trước mà lại hỏi: “Có phát hiện hành tung của tên yêu nghiệt kia không?”

Tuệ Giai lắc đầu: “Trước mắt chỉ có thể thăm dò trong phạm vi năm trăm mét, cơ bản không có hành tung nào đáng nghi”.

“Vậy sao…”

Nghe câu này, trong ánh mắt Tuệ Tứ có chút thất vọng, hắn ta đưa mắt nhìn về hai con đường khác, thở dài: “Cũng không biết bên lão nhị và lão tứ tình hình thế nào rồi?”

“Bọn họ có gặp tên yêu nghiệt đó không nhỉ?”

Sắc mặt Tuệ Giai lạnh lẽo cực độ: “Cho dù gặp thì xem ra tên yêu nghiệt đó cũng đã đền tội rồi, dù sao sư tôn cũng từng nói cảnh giới của tên yêu nghiệt đó bị tổn hại, khí kình toàn thân không còn bao nhiêu, một thằng nhãi chẳng khác gì người thường đối mặt với lão tứ và lão nhị căn bản không đủ sức chống trả”.

“Cũng đúng, nếu bọn họ bắt được yêu nghiệt thì đầu tiên nhất định sẽ phát đi tín hiệu”.

Tuệ Tứ vừa lẩm bẩm vừa gật đầu: “Tiếp tục lên núi”.

“Ừm!”

Nói rồi, Tuệ Giai lên tiếng đồng ý.

Nhưng ngay khi hắn ta vừa định tiến lên một bước thì…

Hắn ta cố gắng giữ vững cơ thể, mặt biến sắc.

Tuệ Tứ lập tức phát hiện điều bất thường, nhíu mày: “Sao thế?”

“Phụt!”

Đáp lại hắn ta là tiếng phun máu.

Trong không khí, sắc mặt Tuệ Giai vốn dĩ đang bình thường, giây tiếp theo đột nhiên trở nên trắng bệch, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

“...”, Tuệ Giai!

“...”, Tuệ Tứ!

“Lão tam”, Tuệ Tứ nhanh chân đỡ cánh tay Tuệ Giai.

Nhìn vẻ mặt hắn ta khó coi, Tuệ Tứ bỗng nghĩ tới điều gì đó liền giơ tay vén áo cà sa của Tuệ Giai lên xem, khuôn ngực lộ ra.

Tiếp đó…

Hắn ta nhìn thấy!

Dấu tay màu đỏ trước ngực đang bắt đầu đen dần.

Đó là cú đấm Võ thánh Diệp Lâm vừa giáng vào bốn người bọn họ.

Bị thương rồi!

“Phụt!”

Trong chớp mắt, Tuệ Giai lại phun một ngụm máu trên đất.

Rất nhanh, hai chân hắn ta mềm nhũn, hai cánh tay như bị dao đâm đau nhói, chỉ thấy hắn ta không chống đỡ nổi ngã trên mặt đất.

“Lão tam!”

“Không được rồi…”, Tuệ Giai mồ hôi nhễ nhại.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Tuệ Giai: “Năng lực phát hiện tiêu tốn quá nhiều khí kình cộng thêm Kim Cang Chi Thể, có thể đây là nguyên nhân dẫn tới việc không đủ khí kình để khống chế vết thương của cú đấm”.

“Cái này…”

Nghe Tuệ Giai nói, trong lòng Tuệ Tứ kinh ngạc, cau mày: “Chỉ tại huynh, sao có thể không nghĩ tới điểm này cơ chứ, khả năng phòng thủ của đệ vốn yếu nhất trong bốn người, chịu một đấm của Võ thánh Diệp Lâm, đệ là người ảnh hưởng nhất, đệ chỉ có thể đứng yên tại chỗ!”

Nghĩ tới tình trạng cơ thể của Tuệ Giai, thân là đứng đầu Tứ Đại Thánh Tử, Tuệ Tứ lập tức đưa ra quyết định, diệt trừ yêu nghiệt tuy quan trọng nhưng so với tính mạng của huynh đệ thì thật không đáng.

Lúc này, nếu như bảo Tuệ Giai tiếp tục chiến đấu chỉ sợ vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Nghĩ vậy, Tuệ Tứ nói.

“Đại ca…”

“Đừng nói nữa, đệ ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi, huynh lên núi trước”.

“Reng, reng, reng…”

Nhưng đúng lúc này.

Ở một hướng nào đó trong khu rừng truyền tới từng đợt chuông rung.

Soạt!

Khoảnh khắc đó, sắc mặt Tuệ Tứ và Tuệ Giai đều đồng thời thay đổi.

Đây là…linh khí của lão nhị Tuệ Đại!

Cùng với đó là tiếng một người lạnh lùng truyền tới.

Vu Kiệt: “Đừng vội đi chứ, cả hai cùng chết không phải càng tốt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.