Giọng nói rất lạnh, cộng với mưa to cùng với những tia sét bồi hồi trong những tầng mây trên trời cao nơi đây.
Không khí… Bỗng chốc thay đổi.
“Ầm!”
Tất nhiên, từ khoảnh khắc đầu tiên giọng nói của Vu Kiệt vang lên ở nơi này cũng có nghĩa là thời khắc tử vong bắt đầu đếm ngược.
Một tiếng súng lập tức vang lên!
“Không ổn rồi”.
Sắc mặt Tuệ Giai trở nên nặng nề: “Ở tọa độ ba mươi lăm”.
Nghe thế, Tuệ Tứ biết rất rõ khả năng do thám và cực kỳ tin tưởng lão tam đã nhấc chân lên, hắn ta nhanh chóng xuất hiện ở vị trí đó.
Còn chưa kịp đứng vững thì đồng tử Tuệ Tứ đã co rụt lại, trông thấy trong màn mưa có một viên đạn xoay tròn xé gió nhanh chóng lao tới.
Góc độ của nó cực kỳ ranh ma xảo quyển, nhắm thẳng vào nơi yếu ớt nhất trên cơ thể… Mắt.
“Keng!”
“Thân Kim Cương!”
Tuệ Tứ điều động khí kình ngưng tụ thành lá chắn, giơ tay che trước mặt, đẩy viên đạn đi.
Tiện thể, hắn ta nhìn về phía trước.
Trông thấy một bóng người.
Bên áo sơ mi của ngưởi đó bị máu tươi nhuộm đỏ, phương hướng người đó đi tới cũng không phải là đỉnh núi mà là…
Hướng lão nhị!
Tuệ Tứ và Tuệ Giai lập tức phản ứng lại, phương hướng viên đạn bắn tới là hướng của Tuệ Đại đấy còn gì?
Chẳng lẽ…
Nghĩ tới suy đoán hết sức khó tin đó, Tuệ Tứ trở nên căng thẳng, hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng người trong màn mưa, bấy giờ không cần hỏi cũng biết thân phận người đó là ai.
Đó là yêu nghiệt sẽ mang đến tai họa cho chúng sinh trong lời tiên đoán của Phật Tổ… Vu Kiệt!
“Không thể tin nổi, rốt cuộc nội tâm của tên đó đã phải đấu tranh thế nào mà lại lựa chọn chủ động đi tới trước mặt chúng ta chịu chết vậy, thôi mà thế cũng tốt, đỡ phải đi tìm”.
Đỡ xong viên đạn, Tuệ Tứ lại càng chắc chắn rằng sức khỏe của tên yêu nghiệt đó đã bị tiêu hao một phần nào đó, khiến khí kình tiêu tốn dường như không còn.
Ngu ngốc đến mức dùng vũ khí nóng để chiến đấu với một võ giả hóa kình, đó chắc chắc chỉ có thể là việc làm của một tên ngốc.
Nghĩ thế, Tuệ Tứ vơi đi phần nào cảnh giác với tên yêu nghiệt đó, thay vào đấy là sự khinh thường.
Thấy Vu Kiệt không nói lời nào, hắn ta lại tiếp tục: “Viên đạn bình thường không thể gây ra chút tác dụng gì với cơ thể cứng như thép của tao đâu, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, biết đâu Phật Tổ từ bi, có thể giữ lại cho mày một mạng và bị phong ấn mãi mãi dưới Tháp Trấn Yêu”.
“Đến lúc đó mày lại nói cái câu hài hước lúc nãy, tiện thể cho các sư huynh đệ chùa Hàn Sơn giải trí trong buổi trà chiều”.
“Giải trí?”
Ha ha!
Ngón tay Vu Kiệt đặt trên cò súng: “Lúc nãy sư đệ của mày cũng nói thế đấy, tiếc là người làm trò hề không phải tao, mà là tên đó!”
Vừa dứt lời, Vu Kiệt chẳng muốn nói thêm lời vô nghĩa nữa.
Sư phụ Diệp Lâm vẫn còn đang chờ anh!
Cẩm Tú cũng đang chờ anh.
Anh không có thời gian!
Anh lại bóp cò súng.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Lặp lại chiến thuật đã được dùng với Tuệ Đại, hai viên đạn tóe lửa bắn ra và nhanh chóng lao về phía Tuệ Tứ.
Nhất thời, Tuệ Tứ cũng giật mình vì tiếng súng đột ngột vang lên.
Theo đúng kịch bản thì thường trước những trận đấu sinh tử, người ta thường hay nói chuyện vớ vẩn với nhau trước cơ mà?
Tên này không đi theo đúng kịch bản gì!
Tiếc là, Vu Kiệt hoàn toàn không cho hắn ta bất kỳ một cơ hội phản ứng nào.
Đối mặt với hai viên đan lao tới hai vị trí khác nhau, Tuệ Tứ lại dùng đến Kim Cương Thân, nhưng sau khi nó đến gần thì hắn ta bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó không đúng!
Một viên bắn thẳng vào mắt.
Viên kia… Lại đang lao về phía miệng vết thương trước ngực hắn ta!
“Không ổn rồi”.
Tuệ Tứ nghĩ thầm trong lòng, hai tay lập tức giơ lên bảo vệ mắt và ngực.
“Keng!”
“Keng!”
Hai tiếng vang nhỏ, viên đạn bị cản lại.
Tuệ Tứ cười khinh thường, khóe miệng lại cong cong vẻ châm chọc, hắn ta lập tức thả tay xuống, định tranh thủ cơ hội này để trêu đùa một chút.
Rồi chợt nhíu mày!
Vu Kiệt đến!
Chạy như điên đến trong màn mưa, khi hắn ta đang giơ tay che mắt thì Vu Kiệt đã bắt lấy cơ hội để rút ngắn khoảng cách.
Mũi nhọn màu bạc trong màn mưa sáng lên như đôi mắt của loài sói hoang.
Tuệ Giai bên cạnh tái mặt: “Đâm vào ngực!”
Hắn ta hét to.
Tuệ Tứ phản ứng lại.
Thế nhưng tiếc là… Không còn kịp nữa rồi!
Dao găm trong tay Vu Kiệt đâm thẳng vào ngực hắn.
Có kinh nghiệm đối chiến với Kim Cương thân lần trước, Vu Kiệt đã học được cách triển khai chiến đấu với những kẻ này, anh phải sử dụng điểm yếu sư phụ Diệp Lâm để lại cho mình thật tốt!
Đó chính là vết thương từ cú đấm ngay ngực họ.
Con dao cắm “phập” vào ngực Tuệ Tứ.
Kim Cương Thân vẫn còn đó, vị trí lưỡi dao đâm vào chỉ là da thịt bên ngoài, vẫn chưa đâm vào trong nhưng Tuệ Tứ đã có thể cảm nhận được tác dụng lực của mũi dao tạo cho miệng vết thương, hắn ta cảm thấy đau.
“Đi chết đi!”
Hắn ta không dám mạo hiểm, một tay siết chặt, nhanh chóng vung một cú đấm vào người Vu Kiệt.
Đòn đánh với rất nhiều sức mạnh, cực kỳ đáng sợ, mạnh như mãnh hổ, nhanh như rồng thần.
Đồng tử Vu Kiệt co lại, nhìn nắm đấm đó, anh nghiêng đầu tránh né!
“Cái gì?”
“Sao lại thế được?”
Trốn thoát?
Khoảng cách của hai người chỉ có một mét, một người bình thường không có khí kình thì làm sao đủ bản lĩnh tránh né đòn tấn công của hắn ta!
Nào biết rằng…
Vu Kiệt chẳng phải là người bình thường!
Tốc độ của anh đã sớm vượt xa giới hạn của người thường, dù là khả năng phản ứng hay tốc độ đều có thể xếp lên hạng nhất!
Trốn tránh… Chỉ là hành động theo bản năng.
Kinh nghiệm chiến đấu hằng năm cộng với trạng thái cảnh giác từ đầu đến cuối, dù khí kình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thì có sao!
“Chỉ có như thế thôi á?”
Vu Kiệt cười lạnh: “Nó là vuốt rồng hay là móng gà thế?”
“Vẫn chưa xong đâu!”
Tuệ Tứ lạo gào lên, Long Trảo lại nhanh chóng chụp tới, không cho Vu Kiệt cơ hội trốn thoát.
Đột nhiên tung chiêu, Vu Kiệt đã tính toán từ trước, anh rút con dao về, lướt người né tranh rồi lao về phía trước, nhanh chóng tạo khoảng cách với hắn ta.
“…”, Tuệ Tứ.
Lại một lần nữa thất bại khiến hắn ta nổi giận, vội vàng xoay người rồi chợt thấy căng thẳng.
Hướng đó!
Là…
“Lão tam!”
Tuệ Giai!
Đúng vậy.
Vu Kiệt đi thẳng về phía mục tiêu Tuệ Giai, từ đầu anh đã không có ý định giết chết con lừa ngốc biết công biết thủ này ngay, mà mục tiêu của anh là con lừa ngốc ói ra máu, sức mạnh đã bị giảm xuống bên này.
Bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng lời đó rất hữu ích.
Nhưng, đó là khi ra chiến trường.
Trong tình huống lấy ít địch nhiều, đa số đều theo một nguyên tác giống nhau: Giết được tên nào hay tên đó.
Dùng một câu dân gian để nói thì… Phải chọn quả hồng mềm mà bóp!
Thế nhưng khi Tuệ Tứ phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa rồi!
Tốc độ của Vu Kiệt cực kỳ nhanh.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
…
Mỗi bước chân như sấm khiến cả mặt đất rung lên, ánh mắt lạnh lùng như con dao trong tay, tản mát ra sát ý lạnh thấu xương.
Trong nháy mắt, anh đã đến trước mặt Tuệ Giai.
“Yêu nghiệt… Mày dám!”
Tuệ Giai bị thương nặng, vừa phun một ngụm máu gầm lên, chịu đựng đau đớn ở ngực, hai tay tạo thành hình chữ thập.
“Kim Cương…”
“Bốp!”
Ngắt ngang!
Tuệ Giai còn chưa nói xong chữ cuối thì một cái tát vang dội đã ngắt ngang!
Một giây sau đó, trong màn mưa, cơ thể Tuệ Giai như máy bay giấy, yếu ớt văng ra ngoài.