Đệ Nhất Lang Vương

Chương 620: Ba người chết



Bạn cảm thấy đó là món đồ tốt, có lẽ nó tốt thật, nhưng có đôi khi, nó không thích hợp với người mà bạn đặt hi vọng.

Cũng như bố mẹ đối xử với con mình, có lẽ con đường mà bố mẹ chọn có thể bước thẳng lên đỉnh vinh quang, nhưng đối với con trẻ, chưa hẳn đó là con đường mà nó muốn đi.

Có người từng nói: Tôi không quan tâm bạn cảm thấy như thế nào, tôi chỉ cần biết tôi cảm thấy như thế nào.

Thế nhưng, chuyện trên đời này nếu chỉ chú tâm đến “tôi cảm thấy như thế nào”, thì lấy đâu ra vinh quang của ngày hôm nay.

Đường… nên do chính mình đi.

Đạo… nên do chính mình tìm.

Thế giới lớn như vậy, thời gian còn nhiều như vậy, cần gì phải đưa ra quyết định lâu dài chỉ trong một khoảnh khắc.

Đứng trước dấu ấn Chí Nam Quan Hải, Lưu Mỗ ngẩng đầu nhìn mười ngọn núi lửa.

Hai bên đã đạt được thỏa thuận.

Trong thế giới này, hai người đều là người đứng ở đỉnh cao, đạo lý nên hiểu, bọn họ đều hiểu, bất kể kỳ ngộ có nhiều thế nào, nhưng quan trọng nhất vẫn phải là Vu Kiệt có thể lĩnh ngộ thì mới có được.

Lưu Mỗ gật đầu, lần nữa chắp tay ra sau lưng, trong lúc giơ tay nhấc chân, ông ấy đã xóa đi dấu ấn của cường giả phong Vương trong biển tâm thức của Vu Kiệt.

Thấy vậy, ông lão mỉm cười.

Lưu Mỗ nói: “Sau khi tôi đi, đứa nhỏ này giao lại cho ngài!”

Từ “ông” biến thành “ngài”!

Đây chính là lòng tôn kính.

Ông lão: “Tôi cũng không nán lại đây lâu đâu, đến khi thằng bé cần đi một mình, vào thời điểm nó phong Thánh, tôi cũng sẽ rời đi!”

“Đi đâu?”

“Đến một nơi để chờ nó!”

“Vậy… rốt cuộc ông là ai?”

Ông lão quay lưng lại, hai người đứng quay lưng vào nhau, trầm mặc trong chốc lát, ông lão mới lên tiếng: “Một người vốn phải chết!”

Thân là Quán chủ Chí Nam Quan Hải, Lưu Mỗ cũng nghe ra được một ít ẩn ý trong đó, ông ấy thở dài: “Tôi đi!”

“Không tiễn!”

Vừa dứt lời, khoảng không gian trong biển tâm thức đột nhiên vang lên một âm thanh nặng nề, cùng với đó, cái bóng thuộc về Lưu Mỗ biến mất.

Đúng lúc này, tại một hòn đảo đứng sừng sững giữa biển ở cực nam thế giới, vạn thú quỳ rạp xuống, chim muông kinh hoàng bay vọt lên.

Một tiếng nổ nặng nề mà âm vang.

Ở trên đảo, toàn bộ sát thủ được mệnh danh là Ác Ma của vùng đất Tu La, sở hữu những luồng hơi thở khác biệt, với vẻ ngoài hung hãn, trong tay nắm giữ vũ khí sắc bén đồng loạt hướng về vị trí trung tâm đảo, quỳ xuống.

“Phù phù!”

“Phù phù!”

“Phù phù!”

“…”

Bọn họ quỳ xuống cùng một thời điểm, cứ như trời nghiêng đất ngả, cả hòn đảo đều rung động.

Tiếp đó, bên tai vang lên tiếng hô to của toàn bộ sát thủ thuộc ba vùng đất Tu La.

“Cung nghênh… Quán chủ xuất quan!”

“Cung nghênh… Quán chủ xuất quan!”

“Cung nghênh… Quán chủ xuất quan!”

“…”

Âm thanh đinh tai nhức óc, trời long đất lở.

Vạn thú trong rừng nhiệt đới đồng loạt ngửa cổ thét dài.

Vạn vật trong rừng thuận theo đó mà sinh trưởng.

Phút chốc, trời đất đổi màu, tựa như gió cuốn mây tan, khiến cho bầu trời vốn đang rực sáng bỗng nhiên hóa thành Tu La Địa Ngục, những đám mây trắng ngần dường như bị sát ý nhuộm đen, bị cuốn theo cơn gió lốc, hình thành một vòng xoáy trên bầu trời.

Trong vòng xoáy có thể thấy những bộ xương với nhiều hình dạng khác nhau.

Phía dưới những bộ xương kia là một cái đình nghỉ mát tọa lạc trên núi cao.

Phía trên một cái quạt hương bồ có một ông lão tóc trắng đang ngồi xếp bằng, ông ta từ từ mở mắt.

Ông lão vừa mở mắt ra, trong ánh mắt dường như có vô số kiếm ý ngưng kết thành một vùng trời riêng, vô số sát cơ ẩn giấu bên trong đó, nép mình giữa hư không.

Bế quan hai mươi lăm năm chỉ để bảo vệ cái bóng ẩn trong biển tâm thức của cháu ngoại mình, hôm nay, cuối cùng ông ta cũng tỉnh, chỉ vì một việc.

Lưu Mỗ: “Lão lừa trọc!”

“Nếu như cháu ngoại của bổn tọa mất nửa sợi tóc, bổn tọa tất sẽ dẫn theo toàn bộ người của Chí Nam Quan Hải đến san bằng chùa Hàn Sơn của ông!”



Hít sâu một hơi, sau đó thở ra.

Cảm giác đau đớn dữ dội ở vết thương bên hông dần dần biến mất.

Mưa rơi xuống mi tâm Vu Kiệt, sau đó chảy dọc theo chân mày, rơi xuống đất.

Anh cúi đầu nhìn Tuệ Tứ bị một phát súng giết chết, sau khi xác nhận tên này đã không còn hô hấp, cơ thể trở nên lạnh buốt, cơn tức nghẹn ở cổ họng anh rốt cuộc cũng tiêu tan.

Chết rồi!

Hắn ta đã chết!

Ngoại trừ việc này, Vu Kiệt có thể xác định chắc chắn rằng khí kình của mình đã khôi phục hoàn toàn, tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nói tóm lại, với tình huống hiện tại, đây là một việc tốt.

Còn lại hai con lừa trọc.

Vu Kiệt quay đầu, liếc mắt nhìn về phía chùa Hàn Sơn.

Sau khi sáu cường giả phong Thánh của Quốc Phái đến, rõ ràng đã hình thành xu thế nghiền ép, thầy Diệp Lâm như hổ thêm cánh, dần dần áp chế bảy cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa.

“Xem ra mình cũng phải cố gắng lên!”

Vu Kiệt lẩm bẩm, sau đó nắm chặt dao găm Lang Vương, xoay người, đi đến trước mặt Tuệ Giai ở cách đó không xa.

Anh cúi đầu nhìn hắn ta, đây là tên có lực phòng ngự yếu nhất trong bốn tên, cũng là tên dễ giải quyết nhất.

Anh nhìn hắn ta, hắn ta nhìn anh.

Miệng Tuệ Giai tràn đầy máu tươi, cơ thể đã không thể động đậy được nữa, hắn ta nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, đột nhiên, phát ra tiếng cười lạnh.

Vu Kiệt: “Buồn cười lắm sao?”

Tuệ Giai: “Ít nhất thì hiện tại, theo tao thấy thì buồn cười thật đấy!”

“Vì sao?”

“Cười mày ngu xuẩn!”

Vu Kiệt híp mắt: “Trên thực tế, bọn mày ngu hơn một chút!”

Tuệ Giai: “Quan điểm bất đồng, ai cũng sẽ cảm thấy đối phương rất ngu xuẩn, nếu như tao là mày, tao sẽ lập tức trốn xuống núi, cố sức thoát khỏi truy kích của bọn tao, bởi vì hiện tại đó là cách ổn thỏa nhất, có thể giúp mày giữ lại một mạng”.

“Nhưng hiện tại, mày sắp thành kẻ thứ ba chết rồi đấy!”, Vu Kiệt lên tiếng châm chọc.

“Nhưng mày còn chưa giết được Lão Tứ!”, Tuệ Giai nói thêm: “Em ấy chính là người mạnh nhất trong bọn tao, cũng là người có được truyền thừa cao cấp nhất: Ngôn Xuất Pháp Tùy!”

“Mày đánh không lại em ấy, mày sẽ chết!”

“Thế nên tao cảm thấy rất khó hiểu, vì sao mày không trốn đi, mà còn muốn làm chuyện tốn sức như vậy, thậm chí không tiếc trả một cái giá lớn, liều chết cũng muốn giết bọn tao?”

Giọng của Tuệ Giai tràn đầy nghi hoặc, lý giải theo suy nghĩ của người thường, đều sẽ cảm thấy hành vi của Vu Kiệt có chút ngu xuẩn.

Trên thực tế, Vu Kiệt cũng cảm thấy như vậy.

Thế nhưng…

Anh vẫn làm!

Bởi vì anh muốn làm như thế!

Nghe được những lời của Tuệ Giai, Vu Kiệt ngồi xổm xuống, kề dao găm Lang Vương ngay cổ hắn ta: “Bất cứ chuyện gì, khi mà chưa bắt đầu, thì đừng vội kết luận, đám lừa trọc bọn mày được vinh dự mang danh là thiên tài suốt mười lăm năm qua, nên đã ảo tưởng rằng bản thân thật sự không có địch thủ trong cùng cảnh giới, thế nên, bọn mày hẳn phải chết”.

“Bọn này vốn chưa từng trải qua trận chiến đích thực nào cả, chưa từng tận mắt nhìn anh em của mình hi sinh, bọn mày chưa từng một mình đối mặt với 30 tên cường giả mạnh nhất, bọn mày càng chưa từng trải qua cảm giác trong cơ thể chỉ còn lại một hơi thở nhưng vẫn phải liều mạng chiến đấu, bọn mày… chưa từng trải qua bất kỳ điều gì cả!”

“Vậy… bọn này dựa vào đâu mà cho rằng mình sẽ thắng?”

“Mày xứng à?”

Nói xong, sát ý trong mắt Vu Kiệt càng đậm, anh dí lưỡi dao vào cổ Tuệ Giai, tiếp tục nói: “Tao cũng không phủ nhận lời của mày, mày nói rất có lý, đúng vậy, đó là tư duy chiến đấu thông thường, lấy lùi làm tiến chính là kế sách tốt nhất, nhưng tao vẫn quyết chọn hạ sách!”

“Bởi vì tao có một nguyên tắc!”

Đồng tử Tuệ Giai thoáng co rút lại: “Cái gì?”

Vu Kiệt: “Kẻ dám đụng đến người thân và bạn bè của Vu Kiệt này… khó mấy cũng phải giết!”

Ngay khi tao biết được bốn tên lừa trọc bọn mày chạy đến bệnh viện Ninh Thành bắt Cẩm Tú, tao liền quyết định một việc…

Tự tay… giết chết bọn mày!

“Xoẹt!”

Dao găm khẽ động.

Lóe lên tia sáng lạnh trong màn mưa.

Ngay sau đó, máu tươi văng tung tóe trên quần áo của Vu Kiệt.

Vu Kiệt: “Đến Địa Ngục gặp Phật tổ của mày đi!”

Ngay lúc đó, phía sau lưng, cách hơn 100 mét, giữa cơn mưa như than như khóc, bỗng vang lên âm thanh cành cây bị giậm gãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.