Trong ký ức, dường như có thứ gì đó đã bị quên lãng.
Mặc Bạch nhìn Diệp Lâm, nói một cách chân thành: “Ông Diệp, hứa với tôi, đừng sử dụng đạo ấn này”.
Diệp Lâm không nghĩ vậy, ông kết ấn chữ “Bạo”: “Vì sao chứ?”
“Sẽ chết!”
“Chết thì có gì đáng sợ đâu chứ?”
“Chết đương nhiên rất đáng sợ, đây là căn bệnh duy nhất không tìm được thuốc trị!”
“Thôi đi! Vậy ông dạy cái này có khác gì không dạy đâu, lại không thể sử dụng, ấn đòi mạng, ông đây sẽ không dùng!”
Đáng tiếc…
Cuối cùng vẫn phải dùng đến nó!
Miệng đàn ông vốn đầy lời nói dối mà.
Rốt cuộc vẫn nuốt lời.
Bởi vì không còn cách nào khác.
Đánh không lại!
Thừa nhận đánh không lại người phong Vương cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, thế nhưng, mất thể diện cũng có nghĩa là mất đi tôn nghiêm, đối với Diệp Lâm, điều đó còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Người anh em chí cốt của mình còn nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.
Một đám lừa trọc ngay cả tóc cũng không có, bọn họ cướp đi vợ của đồ đệ ông ta thì thôi đi, giờ còn muốn đánh đến trên đầu ông ta, tất cả những thứ đủ để khiến người ta nhập ma đều đổ ập lên đầu ông ta, lúc này, nếu lựa chọn bỏ trốn, thì ngay cả chó cũng không bằng.
Mà cho dù là chó thì ít nhất cũng có thể lớn tiếng gầm gừ.
Nhưng ông ta là Võ Thánh!
Đường đường là Võ Thánh, há có thể lui?
Đánh không lại là sự thật!
Nhưng dù đánh không lại cũng phải đánh, đó chính là khí thế!
Người sống vì tranh một hơi thở, đó là tôn nghiêm!
Người ta kề đao lên cổ mình, ngay cả thở mình cũng không dám thở, thì sao đáng mặt đàn ông?
Thế nên…
Diệp Lâm lẩm bẩm một câu: Bố tiên sư nhà mày!
Gầm lên một tiếng giận dữ, kế đó, cuồng phong nổi lên.
Ấn chữ “Nhất” từ lĩnh vực của lão tăng vốn đang điên cuồng lao về phía Diệp Lâm dường như bị lực lượng vô hình nào đó nắm giữ giữa không trung, không cách nào tiếp tục di chuyển.
Từ xa, có thể nhìn thấy Diệp Lâm đang từ từ ngẩng đầu lên.
Ông ta đưa tay chỉnh chiếc mũ trúc rộng vành của mình.
Góc áo rách nát bay múa giữa cuồng phong.
Đôi giày hỏng bước đi trong màn mưa, như được phủ thêm một lớp tro bụi xám xịt.
Thấy một màn này, khóe mắt lão tăng có hơi nhếch lên, tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, ông ta bật cười, tiếng cười lạnh lùng xen lẫn khinh thường.
“Lực lượng của con sâu cái kiến mà cũng dám chống lại thiên địa pháp tắc, muốn sống thì quỳ xuống, bổn tọa sẽ chỉ phế bỏ tu vi của ông!”
“Ta cho ông một cơ hội cuối cùng!”
Lão tăng: “Diệp Lâm, ông nên biết điều một chút!”
“A!”
Đáp lại chỉ là một tiếng cảm thán!
Ha ha ha ha ha!
“Này, lão bất tử!”, Diệp Lâm hét lớn một tiếng: “Ông… nằm… mơ!”
Bị từ chối, lão tăng không nói thêm bất kỳ điều gì nữa, ông ta giang hai tay ra, mở to mắt, dưới vầng trán đầy những nếp nhăn là đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn không thấy một chút từ bi nào.
Năm ngón tay của lão tăng hướng lên trời, cơ thể hướng về phía Diệp Lâm, phía sau lưng ông ta, từng đạo pháp tắc chữ “Nhất” vừa dày đặc vừa tinh tế liên tục xuất hiện.
Trên bầu trời, tiếng sấm rền vang, ánh chớp lập lòe, khiến người ta có cảm giác chói mắt, dường như muốn hoàn toàn xé nát bầu trời.
Lại có vẻ như muốn xuyên qua lĩnh vực của lão tăng.
Lão tăng ngẩng đầu, híp mắt lại.
Bên tai vang lên giọng của Diệp Lâm: “Nó phát hiện ra ông rồi!”
Lão tăng: “Vẫn còn 10 phút!”
Diệp Lâm: “Xem ra, ông sắp phải chết!”
Lão tăng: “Giết ông không cần đến 10 phút!”
Vừa nói xong, phía sau lưng lão tăng, ngày càng nhiều ấn chữ “Nhất” đan vào nhau, nếu quan sát kỹ, nó giống như một tấm lưới tượng trưng cho sinh tử.
Cuồng phong bay múa giữa hai người bọn họ.
Lão tăng ra tay.
Tay ông ta vung mạnh về phía trước, tất cả ấn chữ “Nhất” vốn đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức lao ra.
Đồng thời, cùng với cảnh tượng ấn chữ “Nhất” lao đi, giữa không trung, lĩnh vực bao quanh lão tăng cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, khi tất cả ấn đã trở thành vũ khí giết người, cũng đồng nghĩa với việc mất đi trụ cột chống đỡ lĩnh vực, vì thế, lĩnh vực của ông ta cũng biến mất.
Giờ phút này, tất cả đều nín thở.
Nhưng…
Đúng lúc này…
Một tiếng “ầm” vang lên, ấn chữ “Nhất” đang trói buộc chân phải của Diệp Lâm vỡ ra.
Ngay lúc đó, toàn bộ khí kình trong cơ thể Diệp Lâm tuôn ra.
Đó là tất cả khí kình còn lại, do ông ta bế quan trong núi suốt mười lăm năm, dày công tu luyện mới có được, một luồng hơi thở từ lục phủ ngũ tạng lan ra, chỉ cần đứng từ xa quan sát, cũng có thể cảm giác được khí thế của ông ta lúc này không hề thua kém cường giả phong Vương.
Đây chính là Võ Thánh!
Mặc kệ đối thủ có mạnh mẽ bao nhiêu.
Mặc kệ con đường phía trước có gian nan thế nào đi nữa.
Mặc kệ phải đối mặt với khó khăn lớn đến nhường nào.
Đã đánh, thì liều mạng mà đánh, ai sợ ai?
Nhìn kỹ, sau khi toàn bộ khí kình trong cơ thể tuôn ra, chỉ trong chớp mắt, tóc của Diệp Lâm đã biến thành hoa râm.
Một đầu tóc bạc, tựa như những bông hoa bạc, ẩn mình dưới chiếc mũ rộng vành chỉnh tề kia.
Nhưng đổi lại là một đạo ấn.
Ông ta chắp tay trước ngực, khí kình rải rác xung quanh, hình thành một vòng xoáy, mà ở ngay vị trí trung tâm vòng xoáy, có một giọt máu.
Một giọt máu đỏ tươi, đỏ đến chói mắt, dưới tác dụng của khí kình, nó đang từ từ bay lên không trung, ngay phía dưới giọt máu kia chính là từng sợi khí kình hóa thành một đôi tay thần cực lớn, đang chụm vào nhau, nâng đỡ giọt máu kia bay lên.
Vô số ấn chữ “Nhất” đã đến!
Cùng lúc đó, ấn chữ “Bạo” của Diệp Lâm cũng đến!
Ngay khi bay lên đến vị trí nhất định, giọt máu kia dừng lại.
Giờ phút này, Diệp Lâm dường như già thêm 30 tuổi, nếp nhăn trên mặt ông ta mỗi lúc một nhiều hơn, lưng bắt đầu còng xuống, những đốm đồi mồi nơi khóe mắt trong có vẻ khó coi, nhưng có một thứ không hề thay đổi, đó chính là đôi mắt không bao giờ khuất phục, còn còn cái “mũ rộng vành” nằm ngay ngắn trên đầu.
Tất cả khí kình bao quanh giọt máu cấp tốc xoay tròn.
Thời gian dần trôi qua.
Chấn động!
Chấn động!
Chấn động!
Cảm giác chấn động vô cùng khác lạ, lại khiến cho người ta cảm thấy rung động toàn thân, điên cuồng ập đến.
Ông ta ngẩng đầu, ánh mắt dường như mang theo lời từ biệt, không có quá nhiều lời để nói, bởi vì thời gian không cho phép ông ta để lại bất kỳ một câu di ngôn nào.
Vậy thì…
“Nổ đi!”
Diệp Lâm gầm lên.
Ấn chữ “Nhất” đã đến.
Tựa như vô số thanh kiếm hướng về phía Diệp Lâm.
Ngay khi những thanh kiếm kia vừa đến, tất cả khí kình của Diệp Lâm xoay tròn đến một tốc độ nhất định, sau đó, điên cuồng tuôn vào trong giọt máu trước mặt.
Dùng khí bạo huyết, chúng sinh phủ phục!
Nổ!
“Ầm…”
Một tiếng nổ thật lớn vang vọng khắp một vùng trời.
Trong khoảnh khắc, giọt máu của Diệp Lâm nổ tung, cùng với đó, vô số sợi khí kình cũng bùng nổ.
Kế đó…
Mặt đất rung động, sau tiếng nổ vang trời kia, toàn bộ sàn nhà của chùa Hàn Sơn vỡ vụn.
Như thể tất cả địa lôi chôn bên dưới nền nhà rộng 3000 mét vuông phát nổ cùng lúc, long trời lở đất.
Biển lửa màu đỏ chói mắt phút chốc cắn nuốt khoảng không gian xung quanh, hóa thành một cái lồng, giam giữ Diệp Lâm cùng lão tăng bên trong.
Cuồng phong bị cắn nuốt.
Lá vụn hóa thành tro tàn.
Vô số ấn chữ “Nhất” đột nhiên biến mất.
Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp khe vực Hàn Sơn, từ núi cao đến khe suối, từ rừng rậm đến tầng mây trên cao, tiếng nổ hòa cùng tiếng sấm rền, tạo thành một hình ảnh cực kỳ khủng bố.
Nói không ngoa, một đạo ấn này đủ để giết chết toàn bộ cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa cùng với lão hòa thượng chỉ trong chớp mắt.
Uy lực của nó hơn xa so với đạo ấn mà Mặc Bạch từng thi triển.
Lão hòa thượng đã từng đích thân trải nghiệm uy lực của ấn chữ “Bạo”, thế nên ông ta biết rất rõ điều này.
Nó có uy lực mạnh gấp bốn lần so với của Mặc Bạch.
Nếu không phải có lĩnh vực của lão tăng, chỉ sợ toàn bộ chùa Hàn Sơn đều biến thành biển lửa bởi đạo ấn này.
Cho nên…
Rốt cuộc… là như thế nào?
“Sư tôn!”, lão hòa thượng nuốt một ngụm nước bọt, một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo một bên mặt ông ta.
Đúng lúc này, ở thủ đô xa xôi, cách hơn ngàn dặm, trong một căn phòng bệnh ở bệnh viện Quân Khu 4.
Một y tá bất chợt hét lên, sợ hãi đến mức đánh rơi thuốc trên tay xuống sàn nhà.
Y tá kia trợn trừng mắt, tỏ vẻ khó có thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm vào ông lão trên giường. Mí mắt ông ta hơi rung động, sau đó, ông ta mở mắt ra.
Y tá giật mình hoàn hồn, vội đứng dậy, hô lớn: “Viện trưởng, viện trưởng!”