Đệ Nhất Lang Vương

Chương 637: Thất bại rồi



Hai chữ này được thét ra từ miệng của Mạc Vãn Phong lạ thay lại có chút giống hai chữ khác!

Nổ súng!

Nổ súng!

Nổ súng!

Nhưng quan trọng không phải chuyện này mà là một chuyện khác!

Thân phận của Vu Kiệt…

Lưỡi dao sắc bén của tổ quốc, Lang Vương Hoa Hạ, lúc này đã bị Mạc Vãn Phong…tiết lộ rồi!

Dùng cách thức này để kết thúc trận chiến vào giây phút cuối cùng, ý nghĩa của việc phơi bày này không chỉ là để nói cho lão hòa thượng biết lý do tại sao, mà là chỉ muốn…phơi bày theo đúng nghĩa!

Trận chiến ngày hôm nay nhất định sẽ được lan truyền khắp võ giới, tất cả những người có mặt ở đây sẽ loan tin đi khắp mọi nơi, đồng thời chuyện thân phận của Vu Kiệt bị bại lộ cũng sẽ được lan truyền khắp cả nước!

Cậu chủ vừa mới trở về của nhà họ Lý, Vu Kiệt, vậy mà lại chính là anh hùng biên giới Lang Vương, là nỗi khϊế͙p͙ sợ của toàn thế giới, chỉ với sức mạnh của bản thân đã dọa hai giới lớn không dám nhận việc liên quan đến đến Hoa Hạ suốt năm năm qua!

Lúc này, trong bệnh viện Quân Khu 4 ở thủ đô xa xôi, Mặc Bạch đứng bên cạnh ông cụ Lý.

Ông ta đến đây tất nhiên là vì giúp ông cụ Lý tỉnh táo.

Không lâu sau, trong tiếng mưa lớn, ông cụ Lý mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, một làn không khí đầy mùi hương của cơn mưa tràn vào khóe mũi, Mặc Bạch lọt vào tầm mắt của ông cụ.

Ông cụ Lý cười, giọng nói yếu ớt: “Vẫn còn sống ư, Ông Mặc”.

Mặc Bạch gật đầu: “Cháu trai của ông, thật lợi hại”.

“Haha”.

Không phải ai cũng được thánh y đại quốc thủ khen ngợi.

Ông cụ Lý cười càng vui vẻ hơn, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong, đắc ý khoe khoang: “Đồ đệ của ông cũng không tệ”.

“Haha…”

“Haha…”

“Haha…”

Hai người nhìn nhau cười lớn.

Một người đứng đó, mặc chiếc áo choàng của bệnh viện sọc xanh trắng.

Một người nằm đó, đắp một chiếc chăn trắng của bệnh viện.

Sau khi cười nói vui vẻ, ông cụ Lý ngồi dậy, y tá đỡ ông cụ ngồi dựa ở trên đầu giường.

Nụ cười của ông cụ đã biến mất, một dáng vẻ vô cùng uy nghiêm lập tức hiện lên, lúc này ngoài thân phận là ông nội, ông cụ còn là gia chủ của nhà họ Lý, gia tộc đứng đầu thủ đô, là một lão anh hùng vẫn còn tồn tại từ thế kỷ trước!

Hôn mê lâu như vậy.

Những thủ đoạn đã sắp xếp sẵn lúc trước, bây giờ phải xem thử sau khi tỉnh lại sẽ có kết quả thế nào!

Ông cụ Lý hướng về phía cửa phòng, hét lớn: “Lão Ưng, vào đây đi…báo cáo kết quả cho tôi!”

“Vâng!”

Phía ngoài cửa, hàng loạt âm thanh vang lên giống như sóng biển tụ lại, đáp.

Có rất nhiều người đang đứng trước cửa phòng bệnh.

Không phải chỉ có một người.

Có người đến từ Ninh Thành, có người đến từ Thiên Thành, tất cả đều có những chức vụ riêng.

Nghe thấy mệnh lệnh, cửa phòng bệnh liền được đẩy ra, mọi người xếp thành hàng dài lần lượt đi vào trong, báo cáo kết quả phát sinh của rất nhiều phương pháp mà ông cụ Lý đã sắp xếp trước khi hôn mê!

“Báo cáo ông chủ, đã điều tra xong hành tung của nhà họ Trần, tài sản doanh nghiệp nước ngoài đã bị đóng băng, tất cả những nhân vật và sản nghiệp có liên quan đến nhà họ Trần đều do Tập đoàn Lý Thị kiểm soát…”

“Báo cáo ông chủ, vào ngày cô Dương bị bắt đi tại bệnh viện Ninh Thành, tất cả những gia tộc có quan hệ mật thiết với việc bệnh viện bị phong tỏa đều đã được điều tra rõ. Trong đó, gia tộc hạng ba có bốn nhà Triệu, Tôn, Tề, Tiền; gia tộc hạng hai có hai nhà Vương, Ưng; gia tộc hạng một có nhà họ Phong. Tất cả đều có quan hệ mật thiết với chùa Hàn Sơn, hiện tại đã bị tổ chức Đệ Nhất bắt đi, tất cả các thành viên trong những gia tộc đó đều nằm dưới sự kiểm soát của Mật Điệp Tư!"

“Báo cáo ông chủ, những cao thủ hacker do Trọng Kim Sính - người của Quốc Phái phái đến đã sửa chữa và khôi phục lại camera ở bệnh viện Ninh Thành, chứng cứ liên quan cho thấy rõ ràng rằng người của chùa Hàn Sơn đã giết người, chứng cứ đã được gửi đến tổ chức Đệ Nhất!”

“Báo cáo ông chủ, căn cứ theo kết quả điều tra hành tung của Viêm Ma, người của Huyết Cương Bắc Băng sau khi nhập cảnh, chúng tôi đã liên hợp với tổ chức Đệ Nhất và cùng nhau điều tra được ba mươi tên lính nằm vùng đang ẩn nấp ở trong cơ quan!”

“Ngoài ra còn có năm mươi tên sát thủ nằm vùng của bốn nhà trên muốn ra tay với ông chủ, giới lính đánh thuê có một trăm tên nằm vùng.

“Gia chủ nhà họ Trần, Trần Sâm hiện đang bị giam giữ trong nhà lao của nhà họ Lý!”

“Báo cáo ông chủ, còn có…”

“Ông chủ…”

“Báo cáo…”

“…”

Càng ngày càng nhiều.

Càng ngày càng nhiều.

Lúc này tất cả những người có liên quan đến chùa Hàn Sơn đều bị lôi ra khỏi bóng tối.

Đây là mạng lưới tình báo của nhà họ Lý – Mật Điệp Tư!

Ở thủ đô, hệ thống tình báo này chỉ đứng sau tổ chức Đệ Nhất.

Thiên Tử nổi giận, xác chết chất chồng.

Ông cụ Lý không phải là Thiên Tử, nhưng…

Ông cụ cũng có lúc phát cáu!

Từ lúc Dương Cẩm Tú bị bắt đi, ông cụ đã bố trí tất cả những thủ đoạn này, ông cụ sớm đã tính toán được những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, tính được những kết quả có thể xảy ra.

Dù tuổi đã già, nhưng đầu óc này…vẫn rất nhanh nhạy!

Đời này, không muốn giết người nữa, nhưng luôn có những loại súc vật xuất hiện, không thể không vác đao lên, dẹp sạch những thứ dơ bẩn này!

Đây là con đường mà ông cụ để lại cho Vu Kiệt!

Vu Kiệt đi qua rồi!

Vậy thì để người làm ông nội này…đến dọn dẹp kết cục thôi!

Dần dần tất cả mọi người đều đã báo cáo xong.

Cuối cùng, Lão Ưng mới lạnh lùng bước vào trong phòng bệnh, một chân quỳ xuống trước giường.

“Xin ông chủ phân phó!”

“Xử lý thế nào?”

Ánh mắt ông cụ Lý lạnh nhạt hờ hững.

Mặc Bạch quay lưng lại, nhìn những giọt mưa không ngừng đập vào mặt kính bên ngoài cửa sổ, liên tục thở dài, có lẽ lại sắp có rất nhiều người mất mạng.

Ông cụ Lý lên tiếng.

“Tất cả giao cho tổ chức Đệ Nhất!”

“Theo luật pháp quốc gia!”

“Những kẻ nằm vùng, xử bắn”.

“Những kẻ phản quốc, xử bắn”.

“Những người còn lại, xử lý theo pháp luật, tuyệt đối không được mềm lòng!”

“Thêm một điều kiện cho tôi, những người này, không cho phép bất kỳ luật sư nào trong và ngoài nước bào chữa, lấy danh nhà họ Lý truyền tin này ra ngoài".

“Nếu như có luật sư nào dám bào chữa cho bọn súc sinh này thì chính là muốn đối đầu với nhà họ Lý!”

“Đừng trách nhà họ Lý…không nể nhân tình!”

“Vâng!”, Lão Ưng dõng dạc đáp.

Dứt lời, Lão Ưng sải bước rời khỏi phòng bệnh.

Dẫn tất cả mọi người rời đi!

Đi làm việc!

Làm một việc lớn.

Sau khi bọn họ rời đi, ông cụ Lý nhìn về phía Mặc Bạch.

Sắc mặt hơi căng thẳng, hỏi: “Còn có thể sống được mấy năm?”

Mặc Bạch: “Hai năm”.

Nghe được đáp án này, biết được thời gian còn lại của bản thân, ông cụ Lý thở dài: “Thật muốn chia cho Lão Lưu một năm, lão già đó, chắc ở dưới đó đợi mệt lắm!”

“Thật muốn mời ông ấy lên đây ngồi một lúc”.

“…”, Mặc Bạch.

Ông cụ Lý lại cười, như thể đang cười nhạo chính mình, ông cụ nói tiếp: “Ông nói xem lúc nãy tôi làm có đúng không?”

Mặc Bạch nói: “Đó là lời giải thích cho bản thân ông”.

Ông cụ Lý gật đầu đồng ý: “Cũng chính là lời giải thích cho Tiểu Ngọc, hai mươi lăm năm trước, nhà họ Lý bị chèn ép, thân là bố chồng nhưng tôi lại không bảo vệ được nó, hai mươi lăm năm sau, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa!”

“Tiểu Ngọc, con ngoan, con ở trên trời có linh thiêng thì an nghỉ đi, đám đầu trọc kia, bố sẽ giúp con tính kế xử lý hết bọn chúng, giống như hai mươi lăm năm trước bọn chúng đã tính kế con, tuyệt đối sẽ không để bọn chúng có cơ hội sống sót!”

“Tiểu Phong rất giỏi, là một đứa trẻ ngoan, là một đứa trẻ rất có tiền đồ”.

“Con cũng là một…người mẹ tốt nhất!”





Từng câu từng chữ vang vọng khắp trước Phật đường ở chùa Hàn Sơn.

Câu nói Lang Vương đó, đã khiến tất cả mọi người kinh hoàng.

Cho nên…tên yêu nghiệt này, ngoài thân phận là cậu chủ nhà họ Lý ra thì còn là người ở tầng lớp đó của thủ đô!

Hắn vậy mà lại là…Lang Vương!

Ngoài lão hòa thượng ra, tất cả những người phong thánh khác của Giang Hồ Truyền Thừa đều cau mày, lập tức lùi về sau một bước.

Ánh mắt Mạc Vãn Phong sắc bén, nhìn chằm chằm về phía lão hòa thượng: “Nói đi, lòng kiên nhẫn của ông đây có hạn!”

“Thất bại rồi sao?”

Thất bại rồi sao?

Âm thanh đó vang vọng trong màn mưa.

Lão hòa thượng cúi đầu, những giọt mưa liên tục rơi tí tách xuống đỉnh đầu ông ta.

Đến bây giờ, sau khi nghe xong những lời này, nhìn vào tập tài liệu trong tay chứa đầy tội ác của chùa Hàn Sơn, lão hòa thượng tự nhiên hiểu được kết cục tiếp theo là gì?

Chỉ là ông ta có chút không cam tâm!

Làm nhiều chuyện như vậy, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, ngay cả vị phong vương duy nhất của chùa Hàn Sơn cũng đã chết vì cuộc chiến này.

Đến cuối cùng…

Tất cả đều là đang lãng phí thời gian sao?

Nhưng…

Vậy thì cũng có thể làm thế nào?

Sau khi nghe Mạc Vãn Phong nói ra thân phận đằng sau của Vu Kiệt, ngay cả những gia tộc thế tục cũng không thể điều tra ra được thân phận đó, cả người ông ta chỉ còn lại cảm giác bất lực!

Hóa ra hắn là người của thủ đô!

Hahahaha!

Hóa ra hắn thật sự là người của thủ đô!

Một người, anh hùng biên cương!

Chả trách…chả trách…

Chả trách tổ chức Đệ Nhất lại vì hắn mà hành động, hao tổn tâm sức mà điều tra chùa Hàn Sơn!

Nghĩ đến Mật Điệp Tư của nhà họ Lý, nhưng lại không nghĩ đến tổ chức Đệ Nhất, một tổ chức công bằng tuyệt đối, được xem là con dao trong bóng tối của thủ đô!

Chả trách ngay cả Quốc Phái cũng sẵn sàng điều động nhiều người như vậy!

Hóa ra ngoài nguyên nhân sư phụ của hắn là võ thánh ra, càng bởi vì hắn chính là người của thủ đô!

Nếu như từ khi bắt đầu đã biết đến thân phận này, thì có đấu không?

Lão hòa thượng nghĩ một lúc, cuối cùng trong lòng tự nói ra đáp án, cười nhạo chính mình!

Đấu cái rắm!

Cho dù Giang Hồ Truyền Thừa có lớn mạnh đến đâu thì khi đối mặt với hàng ngàn hàng vạn người thế tục ở thủ đô, cũng vô cùng nhỏ bé!

Cho nên...thua rồi!

Giờ phút đó, lão hòa thượng giống như trực tiếp già hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt co rúm lại, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng suy sụp.

Ông ta lắc đầu.

Lắc đầu nguầy nguậy.

Bàn tay đang chỉ về phía Vu Kiệt bỗng rũ xuống, sau đó chắp hai tay trước ngực, hướng về phía Mạc Vãn Phong.

Nói: “Thất bại rồi!”

“Xin lấy mạng của tôi, đổi lấy truyền thừa của chùa Hàn Sơn!”

“Mong…”

“Được đồng ý!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.