Vu Kiệt mang theo Dương Cẩm Tú trở về Giang Thành.
Bệnh của ông cụ Lý đã khỏi rồi, mấy hôm nữa thì có thể xuất viện.
Mặc Bạch cũng đã tỉnh lại, bí mật chỉ mình ông ta biết ông ta cũng không nói với bất kì ai.
Còn Diệp Lâm bị Mặc Bạch tự tay đẩy vào phòng phẫu thuật lúc ba giờ sáng, bên ngoài toàn bộ đều là người của Quốc Phái, sau khi biết hai chân bó thạch cao của Diệp Lâm nằm viện một tháng sẽ hồi phục thì bọn họ mới thở phào một hơi.
Ngoại trừ bởi vì địa vị của Diệp Lâm đứng đầu Quốc Phái thì còn là vì sức mạnh của Diệp Lâm hiện tại!
Cảnh giới tầng 7 phong thánh!
Mà phá vỡ một cảnh giới chính là đạt tới đỉnh cao, dùng thân phận người phong thánh, một mình chiến đấu với người phong vương chùa Hàn Sơn nhưng không chết, hơn nữa còn đánh vỡ thế giới của người phong vương, chỉ lấy thành tích chiến đấu lần này cũng đủ vượt qua vô số anh hùng, đứng đầu những người phong thánh, rất xứng đáng!
Điều quan trọng là, một khi đạt được cảnh giới này, đồng nghĩa chỉ cần bước thêm bước nữa sẽ...
Trở thành người phong vương!
Người có hi vọng trở thánh người phong vương thứ hai của Quốc Phái nhất!
Có thể không coi trọng?
Rất nhanh, tin tức này đã truyền khắp Quốc Phái, ngay cả giang hồ truyền thừa và gia tộc truyền thừa cũng nhận được tin tức tương tự.
Các giới đều bắt đầu những hành động của riêng mình.
Trong đó, giang hồ truyền thừa cũng không ngoại lệ.
Chỉ là sau khi rời khỏi chùa Hàn Sơn, mấy hào môn tiếng tăm nhất trong giang hồ truyền thừa không vội trở về môn phái của mình, bọn họ đến một thành phố, chọn một quán trà, ngồi từ đêm khuya tới sáng sớm, không ai nói lời nào, cho dù sau khi đọc hết những tin tức của Quốc Phái thì cũng không ai lên tiếng. Nhưng khi tin tức hai chân Diệp Lâm sẽ hồi phục truyền tới, sắc mặt ai nấy đều trở nên nặng nề!
Cùng lúc này, bọn họ không nhịn được đồng loạt kinh ngạc hít một hơi.
“Mạnh thật!”
Chưởng môn phái Thiên Sơn eo giắt hai đoản kiếm thở dài.
“Ai nói không được vậy! Có thể trị khỏi hai chân, vậy thì sau này trong số những người phong thánh còn ai là đối thủ của Diệp Lâm nữa, tôi thấy sau hôm nay, bầu trời võ giới này sắp thay đổi lớn rồi”.
Chưởng môn Thái Cực Kiếm Tông than nhẹ.
“May mà hôm nay không nghe lời lão hòa thượng chùa Hàn Sơn mang đệ tử thiên tài tới, nếu không, e rằng nhìn thấy cảnh tượng đó đạo hạnh của nó chịu tổn thương, sau này sẽ bị ảnh hưởng, khó có thể tiến bộ”.
Chưởng môn Dược Vương cốc lắc đầu nói.
Ba người mỗi người một câu, bầu không khí trầm mặc sau khi bị phá vỡ càng làm tâm trạng của mọi người buồn phiền.
“Lẽ nào thật sự phải làm theo lời Quốc Phái nói, đem tất cả đệ tử tới thủ đô quỳ gối nhận tội, thoát được một kiếp? Việc này chẳng khác nào vả vào mặt giang hồ truyền thừa chúng ta trước mặt tất cả người trong võ giới!”
“Nhưng làm thế nào được chứ? Lẽ nào thật sự đợi người ta đến tận nhà gây phiền phức, đến lúc đó, có lẽ không chỉ đơn giản chịu đòn nhận tội là có thể giải quyết đâu”.
“Đừng nói ông thật sự muốn đi đấy chứ!”
Đúng lúc này, chưởng môn Liễu Diệp Tông trừng mắt hỏi một chưởng môn đến từ Bắc Thoái Tông, môn phái đứng ngang hàng với Nam Quyền nhà học Mục.
Chưởng môn Bắc Thoái nhún vai: “Vậy ông nói xem phải làm sao? Chờ đến lúc Quốc Phái tìm tới cửa gây rắc rồi, tính sổ một lượt thì ông có thể tới chịu khổ cùng Tông môn chúng tôi không?”
“...”
Lời này thốt ra, nhất thời không ai mở miệng.
Con người mà, đều ích kỉ.
Động đến việc liên quan trực tiếp tới lợi ích cá nhân thì trong lòng mọi người đều chỉ có một suy nghĩ, đó là hai chữ...tự vệ!
Đối mặt với sự uy hϊế͙p͙ của Quốc Phái, ai thực sự có sức mạnh để chống đối?
Ai có thể thực sự đứng lên vì nghĩa lớn?
Không ai cả!
Bọn họ không ai có thể làm.
Cũng không ai bằng lòng làm.
Đừng thấy bọn họ cùng ngồi trên chiếc bàn này, thực tế mỗi một người đều muốn lập tức rời đi!
Giữ thể diện!
Tốt xấu gì cũng là giang hồ truyền thừa, ngoài mặt đều là người của mình, nếu ai dám trở mặt, vậy thì không thể đùa được nữa, đây là cho người khác lý do để chĩa mũi dùi về phía bạn.
Chẳng ai muốn làm chuyện ngốc nghếch như vậy.
Lúc bầu không khí lại rơi vào im lặng lần nữa thì chưởng môn phái Thiên Sơn vuốt chòm râu bạc của mình, cười nói.
“Bổn tọa lại không cảm thấy Diệp Lâm và Quốc Phái là mối đe dọa!”
“Hửm?”
“Chương môn Thiên Sơn, bội kiếm của ông gãy rồi, lấy đâu ra tự tin như vậy?”
“Đúng!”
Những người khác đều nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc.
Chưởng môn Thiên Sơn nói tiếp.
“Việc này rất khó hiểu hả? Thực ra rất dễ hiểu, không phải nói hai chân Diệp Lâm cần một tháng mới hồi phục lại sao, hơn nữa sau trận chiến này, những người phong thánh khác của Quốc Phái đều nhận một chưởng của lão tăng chùa Hàn Sơn, bọn họ căn bản không thể khôi phục lại cảnh giới trong vài ba ngày, cho nên trên thực tế, sức chiến đấu của Quốc Phái đã cạn kiệt rồi!”
“Chỉ còn lại mình Diệp Lâm”.
“Nếu Quốc Phái thật sự muốn tới tính sổ thì bọn họ cũng sẽ không phái Diệp Lâm tới!”
“Tại sao?”, có người hỏi.
“Bởi vì một chữ...mặt!”
Chưởng môn Thiên Sơn cười lạnh: “Quốc Phái à Quốc Phái, dựa vào thế tục đương nhiên sẽ có phong cách làm việc của thế tục, lấy truyền thống làm đầu thì không thể bỏ qua thể diện”.
“Đừng quên Quốc Phái phát đi tin tức tính sổ sau đó có nói, Quốc Phái sai người đích thân tới cửa nói lý chứ không phải Diệp Lâm”.
“Mọi người nghĩ xem, đường đường là Quốc Phái, nói lý thay cho Võ thánh trong Phái của mình còn phải phái Võ thánh đích thân ra mặt, việc này chẳng khác nào bảo người ta tự mình trả thù cho mình, tiện thể tát vào mặt Quốc Phái sao?”
“Quốc Phái không thể không cần mặt mũi như vậy, Diệp Lâm càng không phải là kẻ ngốc, nếu thật sự làm vậy, đầu tiên là mất mặt, tiếp theo tin tức truyền ra ngoài sẽ khiến người khác hiểu lầm Quốc Phái ngoài Diệp Lâm thì không còn ai dùng được!”
“Mọi người thấy, Quốc Phái sẽ để người của võ giới nghĩ vậy không?”
Lời vừa nói ra, mọi người hình như hiểu được gì đó, tất cả đều gật đầu.
“Cho nên ý của ông là, cho dù Diệp Lâm có khỏe lại thì Quốc Phái cũng sẽ không để Diệp Lâm ra mặt?”, chưởng môn Liễu Diệp Tông nói.
“Đúng!” Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Chưởng môn Thiên Sơn khẳng định, hơn nữa còn nói: “Không những không để Diệp Lâm ra mặt mà ít nhất trong vòng một hai năm này cũng sẽ không có bất kì động tĩnh gì lớn, cho dù thật sự muốn tính sổ thì nhiều lắm cũng chỉ đánh vài trận nhỏ, đến lúc đó, chúng ta tìm một lối thoát, việc này coi như cho qua!”
“Nhưng nếu không cho qua thì sao?”, lại có người hỏi.
Vấn đề quan tâm bây giời là, không bỏ qua thì phải làm sao?
Chưởng môn Thiên Sơn sửng sờ chốc lát, đáp: “Không bỏ qua, ít nhất giang hồ truyền thừa chúng ta cũng có một năm chuẩn bị, nếu thật sự không cho qua vậy thì trở mặt, cùng lắm thì tới lúc sắp khai chiến chúng ta làm giống lão tăng chùa Hàn Sơn đó, mời mấy ông lão trong phái Thiên Sơn tôi xuống núi mười phút, đập bình, bổn tọa không tin Quốc Phái thật sự có can đảm lớn như vậy”.
Soạt!
Giây phút đó, khí thế của chưởng môn Thiên Sơn khiến mỗi người đều bất giác cảm thấy đồng cảm.
Xét về nội tình, giang hồ truyền thừa chưa từng sợ ai!
Có thể trở thành danh môn, trong nhà ai không có một người phong vương trốn tránh bí mật cơ chứ, cùng lắm thì...cá chết lưới rách!
“Có lý!”
“Ừm”.
“Có lý!”
“...”
Mấy người đều gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Nhưng ngay lúc này, sắc mặt chưởng môn Thiên Sơn lại ngưng trọng.
“Không lo Diệp Lâm, không lo Quốc Phái nhưng ngược lại, tôi lại lo một người”.
“Ai?”
Những người khác đều nheo mắt.
Giọng chưởng môn Thiên Sơn lạnh lùng!
“Thanh niên 25 tuổi, tông sư hóa kình...Vu Kiệt!”
“Sau khi xuống núi, trong lòng bổn tọa nảy sinh một ý nghĩ”.
“Không trừ khử kẻ này, tương lai chắc chắn sẽ trở thành đại họa của giang hồ truyền thừa!”