Mười phút sau, Lãnh Trầm được đưa đến bệnh viện Thứ nhất Giang Thành để cấp cứu.
Gia chủ nhà họ Lãnh nhận được tin nên đã đứng đợi ở cửa phòng phẫu thuật trước 20 phút. Ông ta mặc quần áo cách ly, đứng ở bên trong phòng. Nhìn con trai toàn thân đều là máu được người ta đẩy vào bên trong mà ông ta đơ người.
Trong đầu cứ thấy ong ong, dường như một đàn ruồi muỗi đang bay lượn trong đầu mình.
Hầu như tất cả chuyên gia ở bệnh viện đều được lệnh đến đây để cứu Lãnh Trầm.
Gã không giống như Mạnh Như, nhà họ Lãnh sau lưng gã là gia tộc số 2, bất luận là bối cảnh địa vị hay tài sản đều không phải là điều mà Mạnh Như có thể so sánh được. Thậm chí gã còn được hưởng đãi ngộ mà Mạnh Như trước đó chưa có được.
“Con trai…”.
Các bác sĩ lập tức tiêm thuốc mê cho Lãnh Trầm. Không bao lâu, đợi sau khi gã hôn mê thì phẫu thuật sẽ bắt đầu. Có lẽ kết cục cuối cùng của ca phẫu thuật này sẽ là… Cắt chân.
Ánh mắt Lãnh Trầm nhìn bố mình, nước mắt lã chã từ khóe mắt rơi xuống.
“Bố ơi…”.
“Bố đây, bố đây. Con cứ yên tâm, bố sẽ đòi lại công bằng cho con”.
“Bố! Con muốn thằng Vu Kiệt đó phải chết… Con phải băm xác nó ra, bố… Nhất định không được tha cho nó, không được để nó chạy thoát”.
“Bố biết rồi, con yên tâm làm phẫu thuật đi. Bố tuyệt đối sẽ không để tên khốn đó rời đi dễ dàng thế đâu”.
Vài phút sau, Lãnh Trầm rơi vào hôn mê, phẫu thuật cũng được bắt đầu.
Gia chủ nhà họ Lãnh lấy điện thoại ra rồi đi đến góc yên tĩnh gọi cho ông Trương, người có địa vị cao nhất ở cục.
“Tút…”, không bao lâu điện thoại có người bắt máy luôn.
“Ông Trương! Tôi là Lãnh Phong, con trai của tôi…”.
“Là vì Vu Kiệt phải không?”, ông Trương ở đầu dây bên kia với thần sắc mệt mỏi. Ông ta vốn định tan làm về nhà ôm vợ nghỉ ngơi nhưng đêm nay lại không được ngủ ngon. Thậm chí còn không kịp ăn đêm thì đã phải vội đến cục xử lý chuyện.
Đêm nay, có quá nhiều người gọi điện thoại cho ông ta.
“Đúng vậy! Tên khốn đó đánh gãy hai chân của con tôi, kết quả tệ nhất là phải cắt chân. Tôi yêu cầu các ông phải bắt nó về quy án để nó phải nợ máu trả bằng máu”, Lãnh Phong nói với giọng vô cùng phẫn nộ.
Ông Trương thở dài, nói: “Tôi biết rồi, chuyện này… Tôi sẽ cho ông câu trả lời hợp lý”.
“Được! Tôi đợi tin từ ông”, nói xong Lãnh Phong cúp điện thoại.
Lúc này, ông Trương ngồi trong văn phòng cũng thu điện thoại lại. Còn Lâm Doãn Nam mặc vũ trang ngồi phía trước, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát, lập tức nói: “Chú Trương! Để cháu dẫn người đi đi. Tên Vu Kiệt không phải dạng tốt đẹp gì, dám ra tay đánh người ở khách sạn, làm nguy hại đến tính mạng con người. Giám đốc Mạnh Hải của ngân hàng Thứ nhất Giang Thành cũng gọi điện thoại đến đây không lâu, chú còn đợi gì nữa. Chú hạ lệnh đi, nếu chậm thì tên đó sẽ bỏ trốn đấy”.
Chạy trốn? Hắn sẽ chạy sao?
Trương Thế Đào hít một hơi thật sâu rồi lại thở mạnh ra, tiếp đó lấy một điếu thuốc ra, châm lửa rồi đứng trước cửa nói: “Giải tán người đi, chuyện này chúng ta không quản được đâu”.
“Gì cơ?”, Lâm Doãn Nam chau mày, hỏi.
“Tại sao không quản được, dựa vào đâu chứ? Chú Trương! Cháu biết tên Vu Kiệt này có lai lịch không tầm thường, có khả năng là xuất thân tôn quý nhưng thế thì đã làm sao. Thời xưa có câu ‘Thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân’, hắn đánh người thì phải bị trừng phạt, hơn nữa tính chất của sự việc này rất nghiêm trọng”, Lâm Doãn Nam nói vô cùng thẳng thắn.
Sớm đã biết Vu Kiệt là người không đơn giản, cô ta hận nỗi không thể lập tức bắt Vu Kiệt về quy án để thẩm vấn một lần.
Nhưng thẳng thắn chính trực chưa chắc đã đúng. Có những lúc, sự chính trực khi không hiểu rõ chân tướng sự việc lại là phiền phức.
Chỉ có điều cô ta không biết, sở dĩ Trương Thế Đào hạ lệnh như vậy là vì trước khi nhận được điện thoại của Lãnh Phong thì ông ta cũng nhận được điện thoại của mấy nhân vật lớn.
Điện thoại của ông cụ Đổng ở gia tộc số một Giang Thành.
Điện thoại của Đổng Sinh, người cháu đáng tự hào của ông cụ Đổng.
Thậm chí còn có điện thoại của Lâm Nhã, chủ tịch của tập đoàn Hoa Mỹ nổi tiếng. Ngoài ra còn có điện thoại của Lưu Soái, người đã về hưu năm năm đang dưỡng lão ở biệt thự đặc biệt.
Càng nghiêm trọng hơn là có một gia tộc thượng lưu ở thủ đô xa xôi cũng gọi điện thoại đến.
Và mục đích của họ đều chỉ có một… Nếu như Vu Kiệt xảy ra chút vấn đề gì thì sẽ hỏi tội ông ta thôi.
Thật khó tưởng tượng Vu Kiệt có xuất thân như thế nào mới khiến biết bao nhân vật lớn phải ra tay như vậy. Cũng không biết áp lực mà Trương Thế Đào đang phải gánh nó nặng đến mức nào.
Ông ta như muốn khóc thành tiếng… Tên Vu Kiệt đó rốt cuộc là nhân vật như nào?
Nhưng bề ngoài ông ta vẫn phải giữ trấn tĩnh, thấp giọng nói với Lâm Doãn Nam: “Doãn Nam! Chú biết cháu là người chính trực nhưng có những chuyện không phải chúng ta có thể giải quyết được”.
“Cháu nghĩ lần này chỉ đơn giản là đánh người thôi? Nhưng cháu có biết phía sau liên quan đến bao nhiêu người không? Tên Vu Kiệt này, chúng ta không dây vào được đâu”.
“Đêm khuya rồi, cháu về nhà đi, đừng bận tâm nữa”.
“Bụp”, một giây sau, Lâm Doãn Nam đập bàn mạnh một cái.
“Lâm Doãn Nam, cháu hỗn quá rồi đấy”, Trương Thế Đào phẫn nộ quát. Thân là kiêu hùng một thời nên ông ta cũng có khí phách riêng của mình. Lâm Doãn Nam có lai lịch không tầm thường nhưng vẫn là thuộc hạ làm việc dưới quyền ông ta, từ lúc nào đến lượt cô ta to gan đập bàn tỏ thái độ?
Lâm Doãn Nam thẳng thắn nói: “Đúng vậy! Cháu hỗn láo, cháu còn cười chú là đồ nhát gan nữa. Tên Vu Kiệt kia là cái thá gì, đánh người mà vẫn tự do bên ngoài, đánh gãy hai chân người ta mà vẫn được coi là trắng án?”
“Bắt đầu từ khi mặc đồng phục cảnh sát, trong mắt cháu không có hai chữ quyền uy. Bất cứ ai, chỉ cần phạm pháp thì cháu sẽ đều bắt kẻ đó về quy án, bất luận kẻ đó là ai”.
“Cháu…”, Trương Thế Đào dường như cảm nhận được gì đó, lập tức mệnh lệnh: “Chú lệnh cho cháu không được nhúng tay vào chuyện này, nếu không thì cháu hãy từ chức ngay”.
“Không cần chú nói, bây giờ cháu sẽ từ chức luôn”, Lâm Doãn Nam không do dự mà cởi bộ đồng phục ra ném dưới chân Trương Thế Đào, sau đó hét lớn: “Cháu chắc chắn sẽ bắt tên Vu Kiệt đó. Giờ cháu sẽ cởi cái tấm da này ra, cháu không thuộc quyền quản lý của chú nữa. Tạm biệt”, nói xong Lâm Doãn Nam rời đi, đội mưa lớn ngồi lên xe máy của mình. Cô ta dựa theo các bên giám sát ở các ngóc ngách của thành phố truyền lại tung tích của Vu Kiệt mà đuổi theo.
Nhìn thấy cô ta rời đi mà Trương Thế Đào biểu cảm phức tạp.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Vu Kiệt rốt cuộc là ai?
…
“Cái gì? Cậu ta chính là cháu đích tôn của nhà họ Lý bị đưa ra khỏi thủ đô vào hai mươi sáu năm trước?”
“Cậu ta chẳng phải là em trai của anh chàng ở rể vô dụng sao?”
“Không ngờ là cậu ta?”, ông cụ Đổng hít một hơi lạnh.
Trước đó ông ta ở trên tầng hai nhưng cố tình không xuống. Ông ta biết người đến làm loạn bữa tiệc là Vu Kiệt, ông ta cũng từng nghe đến cái tên này rồi nhưng cũng không để ý lắm. Dù sao cũng chỉ là những nhân vật tép riu, không đáng để ông ta phải ra tay, coi như đứng trên tầng xem kịch thôi.
Nhưng sau khi anh Ưng đến thì ông ta không thể ngồi yên được, lập tức đi xuống. Sau đó, khi quay về văn phòng bí mật nghe được thông tin này thì ông cụ Đổng như ngây người ra.
Không ngờ mình đã bỏ lỡ cậu chủ đích tôn của nhà họ Lý.
Mình còn bỏ lỡ… Tình bạn với nhà họ Lý nữa.
“Anh Ưng, chuyện này tôi nhất định sẽ cho anh câu trả lời. Tôi lập tức cử người đi ra ngoài tìm tung tích của cậu chủ ngay”, ông cụ Đổng sốt sắng nói.
Anh Ưng vẻ mặt lạnh băng, nói: “Không cần đâu! Ông để cậu chủ đích tôn rời đi khỏi địa bàn của ông, còn gặp phải nguy hiểm… Tôi nhớ kỹ việc lần này rồi. Người của tôi đã huy động hết rồi, ông hãy cầu khẩn cho đám người truy đuổi cậu chủ không phải là đám nguy hiểm đi”.
“Nếu như cậu chủ gặp phải nguy hiểm gì thì tôi bảo đảm, nhà họ Đổng bao gồm cả đám người hôm nay đến tham dự bữa tiệc nhà ông sẽ phải gánh chịu hậu quả lớn đấy”.
“Còn lại thì ông tự giải quyết đi. Ông chủ nhà chúng tôi căn dặn, không muốn ai biết thân phận của cậu chủ, ông biết nên làm thế nào rồi chứ”.
Ông cụ Đổng vội gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
“Tôi phải đi rồi. À, ở đây tôi có một bản ghi âm, ông giao lại cho Trương Thế Đào đi. Tên Lãnh Trầm thủ đoạn nham hiểm, làm những việc xấu gì thì tôi không quan tâm. Nhưng gã làm hại đến người thân của cậu chủ thì phải cho vào tù để không bao giờ ngóc đầu lên được”.