Đệ Nhất Lang Vương

Chương 680: Ập Xuống Đầu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cuộc gọi này tới vừa đúng lúc.

      Như một quả bom nổ tung trong lòng Lưu Hải.

      Gương mặt hắn hiện rõ vẻ kinh hãi, ngược lại Vu Kiệt vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, hoàn toàn không có chút thay đổi, dường như anh đã biết rõ sẽ có cuộc gọi này, sớm đã dự đoán được rồi.

      Không kịp để do dự nữa, Lưu Hải vội vàng mở tin nhắn kiểm tra những chứng cứ mà Lưu Phong gửi tới.

      Đó lần lượt là những tấm ảnh.

      Liên kết các tấm ảnh với nhau là một hiện trường.

      Trong nhà kho, một sinh viên đại học quần áo giản dị nằm trên mặt đất, dưới cơ thể sinh viên đó là một vũng máu đỏ tươi, trong ảnh, Lưu Hải và mấy tên con cháu nhà giàu hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này, cầm điện thoại đưa cho những người khác chụp ảnh chung với cô sinh viên.

      Cô sinh viên đã không còn hơi thở.

      Mà Lưu Hải và những người khác vừa cười đùa mặ lại quần áo, vừa nói em gái này ngon như thế nào.

      Từng đoạn ghi âm.

      Từng dòng chữ đã được dịch lại.


      Còn có kết cục về sau của nữ sinh đó.

      Các chứng cứ liên kết lại với nhau bỗng nhiên tạo thành một bức ảnh…một bức…  
      “Không!”  
      “Không!”  
      “Bịch!”  
      Xem tới phía sau, cả người Lưu Hải đều trắng bệch, hai bên thái dương toát mồ hôi hột.

      Hắn trợn tròn mắt, khủng hoảng tinh thần khiến hắn lập tức mất khả năng khống chế cảm xúc, cổ tay như bị điện giật, cũng giống như bị bom nổ, điện thoại rơi bịch xuống đất.

      “Sao có thể…sao có thể được…tao đã xóa rồi mà…không phải đã sai người xử lý gọn gàng rồi sao?”  
      “Sao có thể như vậy…sao có thể…”  
      Lưu Hải chết sững, miệng không ngừng lẩm bẩm.

      Không nghi ngờ gì nữa, những tin nhắn gửi đến trong điện thoại đã đánh mạnh vào bí mật giấu ở nơi sâu nhất trong lòng hắn.

      Một bí mật chí mạng!  
      Bỗng nhiên…  
      Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vu Kiệt ngồi bên kia tấm kính: “Là mày!”  
      “Là mày!”  
      “Mày…sao mày tìm được?”  
      “Là mày kêu người đưa những thứ này cho bố tao!”  
      “Không...không đúng, mày làm sao có thể tìm được những thứ này, mày…mày…”  
      Vu Kiệt cúi đầu, gõ gõ ngón tay: “Quên mất, nếu công bố những thứ này ra ngoài, đoán chừng mày có 10 cái mạng cũng không đền nổi, nếu tao đoán không sai”.

      “Lưu Hải, mày còn cảm thấy bản thân giành chiến thắng không? Ồ không, là nhà họ Lưu và Hiên Viên giành chiến thắng không?”  
      “Mày...”, Khoảnh khắc đó, lời vừa thốt ra như bị thứ gì đó chặn lại, cho dù hắn nói thế nào cũng không nói được nửa lời.

      Cảm giác này, dùng một câu để hình dung: Bị tóm lấy cái gáy của số phận.

      Phải.

      Hắn bị tóm rồi.

      Sau khi hắn xem những tin nhắn trong điện thoại cùng với từng chứng cứ khiến hắn có thể chết mấy lần này, hắn mới ý thức được cái bản thân gọi là chiếm được quyền chủ động căn bản chỉ là khoác lác.

      Hóa ra từ đầu tới cuối hắn đều là kẻ thua cuộc, từ đầu, đã định sẵn hắn sẽ thất bại!  
      Hắn nhìn chằm chằm Vu Kiệt: “Mày điều tra từ lúc nào?”  
      Vu Kiệt: “Từ lúc cô nhỏ bị bắt vì Tiểu Vũ lái chiếc Lamborghini mày tặng, tao đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, đại khái là trước khi hẹn mày”.

      Lưu Hải: “Cho nên, ở câu lạc bộ Thiên Hải hôm đó, là mày cố ý?”  
      Vu Kiệt: “Nếu mày cảm thấy đúng, thì là đúng, nếu mày cảm thấy không đúng, là không đúng.


Có điều mày so bì những thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, đương nhiên, bây giờ mày có thể chọn tiếp tục làm theo những gì mày đã sắp xếp đi nói chân tướng và chứng cứ nên nói, nhưng tao đảm bảo, nếu cô nhỏ của tao xảy ra chuyện, tương lai của mày và nhà họ Lưu bọn mày đều sẽ chôn vùi theo cô nhỏ tao”.

      Trong nháy mắt, khí thế của Vu Kiệt nhất thời thay đổi, dường như đã trở thành người nằm kèo trên, chỉ cần ngồi đó đã đủ khiến Lưu Hải cảm thấy một loại đè ép sinh ra từ tận đáy lòng.

      Hệt như ngọn Thái Sơn tháng năm hung hăng đè lên đỉnh đầu hắn.

      “Mày đang uy hiếp tao?”, Lưu Hải siết chặt nắm đấm, gương mặt đỏ lự, hiện rõ sự sụp đổ trong lòng giờ phút này.

      Vu Kiệt hờ hững trả lời: “Nhà họ Lưu bọn mày, còn có nhà Hiên Viên đều rất thích dùng thủ đoạn này đúng không? Dùng điều kiện tao vào tù để uy hiếp cô nhỏ của tao?”  
      “Nếu tao đoán không sai thì hôm đó sau khi mày gài bẫy tao, liền có người lập tức bắt tao tới đồn cảnh sát, còn nói tin tao sắp bị khởi tố cho cô nhỏ tao biết nữa!”  
      “Lưu Hải, mày thật sự cho rằng chỉ có mày thông minh nhất, người khác đều là kẻ ngốc, có đúng không?”  
      “Khốn kiếp!”  
      Lưu Hải nổi giận đùng đùng, hắn xắn tay áo, đấm thật mạnh vào cửa kính.

      Tiếp đó.

      Một tiếng “Ầm” vang lên.

      Cú đấm nện vào thủy tinh, cả phòng thăm đột nhiên vang lên tiếng động lớn.

      Vào thời điểm then chốt lại bị đối phương nắm thóp, loại cảm giác này phải dùng một câu nói xưa đề hình dung, đó chính là miếng ăn đến miệng còn rơi.

      Bạn tưởng rằng bạn đã gài bẫy đối phương, ai mà ngờ, đối phương đã nhốt bạn lại từ lâu rồi, cảm giác thất vọng và bất lực này khiến Lưu Hải tức giận.

      Hắn không phải kẻ ngốc, hắn hiểu rõ kết cục khi những chứng cứ này rơi vào tay Vu Kiệt.

      Không còn nghi ngờ, nếu hắn thật sự đi giúp nhà Hiên Viên đối phó nhà họ Lý, vậy thì không tới mấy ngày nữa bản thân sẽ bị bắt, nhà họ Lưu cũng sẽ vì hắn mà chịu ảnh hưởng không thể tưởng tượng được, thậm chí là hủy diệt.

      Nếu như vậy thật thì chẳng khác nào đã đền vợ còn phải mất lính?  
      Con người đều rất ích kỉ, đều sẽ xem xét lợi ích cho bản thân mình, mà hiện tại, hắn chỉ có thể làm một chuyện…để Vu Kiệt tùy ý sắp đặt nhằm bảo vệ lợi ích của mình!  
      Nhưng…  
      Hắn không cam tâm!  
      Không thoải mái!  
      Không tình nguyện!  
      Hắn đã nhịn rất lâu, cũng muốn thằng nhãi này chết từ rất lâu rồi, chuẩn bị lâu như vậy, kết quả lại bị thằng nhãi này điều khiển trong lòng bàn tay.

      Cơ hồ không thể tìm được từ ngữ nào trên thế giới để hình dung nội tâm của hắn lúc này.

      Còn chưa đợi hắn lấy lại tinh thần, chỉ nghe trong phòng thăm truyền tới tiếng bước chân.

      Từng nhân viên của cục cảnh sát sau khi nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy tới.

      “Xảy ra chuyện gì?”  

      “Xảy ra chuyên gì vậy?”  
      “Anh Lưu, anh…anh sao thế?”  
      Một nhân viên biết rõ thân phận của Lưu Hải vừa thấy anh ta đấm vào kính liền nhanh miệng hỏi han, bước lên trước, sau đó không hề nghĩ ngợi nhìn Vu Kiệt.

      “Người đâu, giữ hắn lại đi!”  
      Mệnh lệnh thốt ra, hai nhân viên lập tức chạy tới sau lưng Vu Kiệt.

      “Anh Lưu, thời gian thăm đã hết rồi, tôi dìu anh ra ngoài”, nhân viên đó lại nói.

      Lưu Hải há mồm hít thở, thu lại nắm đấm.

      Đầu hắn rối mù.

      Vô cùng rối.

      Nhưng…  
      Ngay khi hắn vừa xoay người, sau lưng lại vang lên giọng nói của Vu Kiệt.

      “Đợi đã!”  
      Vu Kiệt mở miệng.

      “Đợi cái gì, mày còn muốn nói gì nữa”, nhân viên kia mất kiên nhẫn nói.

      Lưu Hải dừng bước, chân mày nhíu chặt.

      Sau đó, lại nghe Vu Kiệt nói: “Dựa theo trình tự thông thường, chỉ cần Lưu Hải bãi bỏ khiến nại, không truy cứu trách nhiệm thì tôi có thể lập tức được thả ra, đúng không?”  
      “Đúng, sao nào, lẽ nào mày còn muốn ra ngoài? Mày nằm mơ hả! Đánh anh Lưu, có cả giấy giám định chấn thương đầu, mày còn muốn ra tù?”  
      “Tao thấy mày còn chưa tỉnh ngủ nhỉ!”  
      “Anh Lưu, chúng ta đi”, nhân viên rõ ràng không muốn quan tâm Vu Kiệt.

      Mà Vu Kiệt lại từ tốn nói: “Lưu Hải, mày nói xem, tao có thể ra ngoài không?”  
      Anh vừa mở miệng, nhân viên kia đã không nhịn nổi xoay người chỉ vào đầu Vu Kiệt: “Họ Vu kia, mày ngoan ngoãn chút đi, im miệng ngay cho tao, nếu không…”  
      “Tôi bãi nại!”  
   




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.