Đệ Nhất Lang Vương

Chương 690: Vác Đá Đập Chân Mình 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đã nghe xong đoạn ghi âm.

Cũng đã xem xong các tài liệu có liên quan.

Không có bất kỳ điều gì sai sót, đúng như lời Lưu Hải nói, nó hoàn toàn có thể chứng minh sự trong sạch của Lý Châu.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, chân tướng đã bại lộ.

Sắc mặt của tất cả những người thuộc tổ điều tra đều hết sức khó coi, hệt như uống phải thuốc đắng vậy, có khổ mà không nói ra được.

Bọn họ đã điều tra suốt ba ngày, liều mạng tìm kiếm chứng cứ chứng minh Lý Châu tham ô, kết quả, nhân chứng vốn thuộc phe bọn họ vậy mà lại lấy ra một đoạn băng ghi âm, đánh một bạt tay thật mạnh vào mặt bọn họ.

Đau!
Quả thực rất đau!
Kết quả là uổng công vô ích.

Bất quá, đáng thương nhất chính là Hiên Viên Thâm, sau khi đoạn ghi âm kia kết thúc, nếu như cẩn thận quan sát, có thể phát hiện sắc mặt ông ta đã tối sầm xuống, không nhìn thấy được giới hạn, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hốc mắt ông ta đã giăng đầy tơ máu.

Hận!
Đáng hận!

Hiện tại, ông ta hận không thể tự tay xé nát Lưu Hải ra.

Nhưng ông ta lại không thể làm được.

Cái cảm giác bị người dùng dao chọc sau lưng này, ông ta không muốn nếm trải lần thứ hai.

“Bốp!”
Ngay lúc này, sau khi xem hết phần tài liệu cuối cùng, Lưu Hải Nha ném tất cả số tài liệu đó đến trước mặt Hiên Viên Thâm.

Ông ta nghiêm mặt: “Buồn cười, đúng là buồn cười, đội trưởng Hiên Viên, đây là nhân chứng của ông đó sao, rốt cuộc ông đang tố cáo người ta hay bị người ta tố cáo vậy hả?”
“Đám người của tổ điều tra các người đang diễn kịch hả? Hết người này đến người khác, mấy người thật sự cho rằng trong buổi thẩm tra này, chúng tôi có thời gian đùa với các người à?”
“Nói đi!”
“Bốp!”
Nói dứt lời, ông ta lại vỗ mạnh lên bàn.

Vỗ ba lượt.

Tức giận nối tiếp tức giận.

Giờ phút này, tất cả những người có mặt tại đây đều cảm thấy có một việc cực kỳ may mắn, đó chính là lần thẩm tra này được bảo mật tuyệt đối, không được công khai ra ngoài, bằng không, để giới truyền thông biết được trong buổi thẩm tra lại xảy ra chuyện như vậy, e rằng mỗi người trong tổ điều tra đều phải mang tiếng xấu.

Ở đây đang điều tra Lý Châu à?
Nào có, rõ ràng là để quần chúng nhìn thấy bọn họ vô dụng đến mức nào mới đúng!
Hiên Viên Thâm cúi đầu, vì tức mà nắm đấm run lên, từng mạch máu trên cổ căng phồng, trướng đỏ.

“Xin lỗi… Rất xin lỗi… ông Lưu!”
Hiên Viên Thâm nói xin lỗi, sau đó vội nói thêm: “Thế nhưng, ông Lưu, chuyện lần này chắc chắn không đơn giản như vậy, nhất định là có người đã lén lút uy hiếp nhân chứng, mới khiến hắn ta thay đổi lời khai, tôi xin được tạm dừng cuộc thẩm tra tại đây, đợi thêm vài ngày nữa, chờ tổ điều tra chúng tôi tra rõ, sau đó lại…”
“Đủ rồi!”
Lúc này, ngay cả Vương Quân vốn dễ tính cũng nhịn không được rống lên, cắt ngang lời ông ta.

“Anh còn ngại chưa đủ mất mặt à? Hay là anh muốn lần sau thẩm tra, mời một đám phóng viên đến tuyên truyền giúp, để cho toàn xã hội đều biết được tổ điều tra do anh phụ trách trâu bò cỡ nào?”
“Ông Vương, tôi không có ý này!”
“Vậy anh có ý gì?”
“Bốp!”
Vương Quân vỗ mạnh lên bàn, chỉ vào xấp tài kiệu kia, quát: “Chẳng lẽ số tài liệu này còn chưa đủ để nói rõ vấn đề à? Chẳng lẽ chân tướng còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Anh còn muốn cái gì nữa?”
“Anh cứ nói điều tra, điều tra, tôi cho anh ba ngày, anh đã điều tra ra được gì? Hả? Đem một đống thứ có lai lịch không rõ ràng để lừa gạt chúng tôi, đây là cách làm việc của anh đó hả?”
“Rốt cuộc anh có ý gì hả, Hiên Viên Thâm?”
Hai vị Người lên tiếng có địa vị cực cao đều chỉ vào mũi Hiên Viên Thâm mà mắng.

Lúc này đây, kết quả đã rõ rồi.


“Lưu Hải, cậu có dám cam đoan toàn bộ chứng cứ cậu đưa ra là sự thật không?”, ngay lúc này, sau khi lẳng lặng xem hết toàn bộ tài liệu, Cổ Thu đột nhiên lên tiếng hỏi.

Lưu Hải vỗ ngực cam đoan: “Tôi dám, tôi dám lấy tính mạng của mình để cam đoan, mỗi một tài liệu, mỗi một chứng từ đều là thật, nếu như tôi nói dối, thiên lôi sẽ đánh chết tôi!”
“Được!”
Cổ Thu gật đầu một cách nghiêm túc: “Vậy thì cậu hãy nhớ cho kỹ lời mình đã nói”.

“Vương Quân, Lưu Hải Nha!”, nói xong, Cổ Thu nhìn về phía hai Người lên tiếng còn lại.

Đối mặt với Cổ Thu, hai vị này vẫn luôn giữ thái độ tôn kính.

“Ông Cổ!”, Vương Quân gật đầu đáp lại.

Lưu Hải Nha cũng vậy.

Cổ Thu hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra: “Cổ Thu tôi cả đời đều cống hiến cho đất nước, cả một cuộc đời… đều đã quen với thanh liêm, nhưng hôm nay, có người nói ra nói vào, nói rằng tôi bao che học trò của mình, vậy là sao hả?”
“Thật ra, tôi cũng biết, ngay từ khi tôi đến đây, trong lòng mỗi người các ông đều cho là như vậy, người bên ngoài cũng cảm thấy như thế, thôi thì dứt khoát một lần, tôi cũng không muốn giả vờ giả vịt nữa, hôm nay, tôi đến buổi thẩm tra này với mục đích chính là mang học trò của mình đi!”
“Bao che cũng vậy, không bao che cũng thế, tôi đã sống đến cái tuổi này rồi, chẳng sao cả, đời này, tôi đã cống hiến nhiều như vậy, người khác cầu tôi ra mặt, tôi đều từ chối, nhưng hôm nay, người làm thầy như tôi, muốn làm chút chuyện vì đứa học trò mà mình yêu quý nhất!”
“Hai vị, không có ý kiến gì chứ?”, Cổ Thu hỏi với giọng điệu ngang ngược.

Hiển nhiên, đây không phải là thương lượng.

Lưu Hải Nha nói thẳng: “Không có ý kiến!”
Vương Quân: “Cổ Thu, ông muốn làm gì thì làm!”
“Được!”
Cổ Thu mỉm cười.

“Nếu hai vị đều không có ý kiến, vậy thì tôi cũng không cần phải khách sáo”.

Nói xong, Cổ Thu đứng thẳng dậy, nhìn về phía Hiên Viên Thâm: “Tên nhóc nhà Hiên Viên, tôi biết gia tộc Hiên Viên các cậu có thù oán với nhà họ Lý, cậu công bằng cũng tốt, không công bằng cũng chả sao cả, nhưng có một câu, cậu nên hiểu”.

“Thanh giả tự thanh, dù cậu có bịa đặt như thế nào thì chân tướng mãi mãi là chân tướng, một ngày nào đó, nó sẽ phơi bày ra trước mắt mọi người”.

“Cậu vừa nói chuyện lần này không đơn giản như vậy, hẳn là tôi có thể lý giải rằng… cậu cảm thấy những tài liệu mà Lưu Hải vừa đưa ra là giả?”
Nghe nói thế, cả người Hiên Viên Thâm run lên, không hiểu sao lúc này ông ta lại có cảm giác bất an… Ông ta liếc nhìn Lý Châu thì phát hiện người phụ nữ vốn mấy ngày nay chưa từng được nghỉ ngơi này vậy mà lại ngồi lặng im ở vị trí của mình, dù rằng hiện tại, thắng lợi đã nắm chắc trong tay cô ta.

Cảm giác bất công mạnh mẽ xông thẳng lên não ông ta.

Ông ta cảm thấy rất bất công.

Vì sao chứ?

Chỉ vì cô ta trong sạch à?
Gia tộc Hiên Viên bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều, thiết kế một kế hoạch không chê vào đâu được, vậy thì, vì sao cô ta vẫn có thể giữ được bình tĩnh?
Chỉ bởi vì cô ta là người của nhà họ Lý?
Vì cô ta có một người thầy có địa vị cực cao trong giới kinh tế ư?
Chỉ vì…
Không phục!
Hiên Viên Thâm không phục!
Vì sao cô ta có thể bình tĩnh như vậy?
Cô ta thực sự cho rằng mình có thể rời khỏi đây?
Ở một góc khuất tối tăm tận sâu trong đáy lòng, Hiên Viên Thâm thầm nỉ non.

Tôi cũng không tin cô thật sự trong sạch!
Xúc động là ma quỷ, Hiên Viên Thâm đã bị cảm xúc điều khiển, ông ta gật đầu: “Đoạn video kia có thể được quay trước đó dùng làm bằng chứng chứng minh cho chuyện này, nhưng nó không thể chứng minh được chiếc Lamborghini kia không phải do Lý Châu dùng quyền lực ép người khác mua tặng”.

Lưu Hải Nha: “Nói vậy chẳng khác nào anh đang vạch lá tìm sâu?”
Vương Quân: “Hiên Viên Thâm, anh đừng có quá đáng!”
“Không sao!”
Cổ Thu khoát tay ngăn bọn họ lại, rồi nhìn về phía Hiên Viên Thâm: “Nếu cậu đã nói vậy, thì không cũng không còn gì để nói, cứ xem như tôi biện hộ thay cho học trò của mình đi!”
Nói xong, Cổ Thu quay sang nhìn Lưu Hải, nói: “Lưu Hải”.

“Vâng… có…”, Lưu Hải có hơi căng thẳng.

Cổ Thu: “Nói thật thì tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng lúc trước là chính cậu đi tố cáo, vì sao bây giờ lại thay đổi thái độ, cậu vừa cam đoan những chứng cớ này là thật, vậy thì xin cậu hãy nói cho tôi biết…”
“Lúc trước, là ai cho cậu lá gan dám bỏ qua những chứng cứ này để vu oan học trò của tôi!”
“Nói!”
Một chữ nói…
Đầy khí thế!
Đưa ra bằng chứng là đủ rồi sao?
Không!
Chưa đủ!
Cổ Thu
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.