“Lập tức qua đó!”
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy máy bay, Tề Vân lập tức ra lệnh.
“Rõ!”
Bấy giờ, mọi người không còn thảo luận về chủ đề ban nãy nữa, lập tức tiến tới điểm đón đã được xác định trước, không chỉ những nhân vật máu mặt trong giới kinh tế mà cả những người phụ trách cấp cao trong sân bay cũng chạy về phía đó.
Mỗi một Long Vệ đều bắt đầu tập trung vào công việc của mình, tất cả những máy quay trong góc đều được quay sang theo dõi chặt chẽ cổng ra vào.
Bảo vệ sân bay không dám lơ là, tất cả đều đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai mắt dường như đã dán chặt vào chiếc máy bay đó, thấy nó dần đáp xuống từ trên bầu trời.
Mười phút sau, máy bay đã dừng lại an toàn trên mặt đất, sau đó mất thêm vài phút để dừng lại ở điểm đón tiếp.
Cửa khoang máy bay mở ra, hai tiếp viên hàng không mặc sườn xám nhanh chóng đứng sang hai bên chờ.
Sau đó, thang được thả xuống.
Tề Vân dẫn đầu năm người có máu mặt trong giới kinh tế vội vàng sửa soạn lại để chào đón, mỉm cười đứng dưới chân cầu thang, nghiêm túc nhưng không mất đi khi thế.
Sau đó, một người đàn ông trung niên mặc bộ tây trang chậm rãi xuống khỏi chiếc máy bay.
Bấy giờ, hình ảnh long trọng chẳng mấy khi được xem ở sân bay nhanh chóng lọt vào những người dân đang đứng chờ máy bay trước cửa sổ thủy tinh.
Vì sân bay bị tạm dừng cất cánh nên giờ phút này sảnh chờ có thể nói là người đông như biển, không còn chỗ ngồi, có người vì quá chật chội nên phải dựa vào cửa sổ thủy tinh.
Cũng vì thế nên khi nhìn thấy cảnh đón máy bay long trọng như thế thì chợt hít hơi lạnh.
“Mẹ ơi, tôi không nhìn lầm chứ! Đó… Đó không phải là nhân vật máu mặt thường xuất hiện trên TV tên Tề Vân ư?”
“Cái gì? Tề Vân?”
Có người chợt thốt lên, hấp dẫn ánh mắt của những người khác về phía này.
Trong công tác dự án kinh tế thế giới, có người phụ trách thực hiện, cũng có người chịu trách nhiệm về những chi tiết, tất nhiên thứ không thể thiếu nhất chính là giới thiệu dự án cho quần chúng nhân dân cũng như giới truyền thông biết, trong đoàn đội thực hiện dự án của Lý Châu, Tề Vân chịu trách nhiệm đối ngoại, cũng chịu trách nhiệm xuất hiện trước giới truyền thông và TV, lên tiếng thay cho những người khác.
Dần dà, mọi người cũng nhớ rõ gương mặt của Tề Vân.
Bấy giờ, sau khi nhìn thấy Tề Vân thì bọn họ lập tức giật mình.
“Ôi trời ạ, đúng là Tề Vân thật kìa, má ơi, người có thể khiến Tề Vân đích thân ra đón sẽ là nhân vật thế nào?”
“Thấy ngu chưa! Không thấy chiếc máy bay đó khác với mấy chiếc dân dụng chúng ta thường đi à?”
“Đó là máy bay gì thế?”
“Nói cũng như không, nhìn đi, đó chính là chiếc máy bay riêng số lượng giới hạn phiên bản mới nhất trên toàn thế giới, nghe nói nó còn được đặt riêng, cả thế giới có đúng ba chiếc, mỗi một chiếc đều được đẩy lên giá hàng tỷ đô, lại còn được tặng miễn phí cơ trưởng và cả dàn tiếp viên hàng không”.
“Cái gì? Sao anh lại biết thế?”
“Xem tin tức là biết ngay thôi!”
“Ghê thật, thế tức là những người phó tổng Tề đi đón này là…”
Lai lịch không hề nhỏ, lại còn có tiền!
Đúng vậy, chẳng có gì để nghi ngờ.
Tề Vân cũng không biết hình ảnh mình đích thân ra đón sân bay đã khiến quần chúng ở nhà chờ sân bay khiếp sợ đến mức nào, ông ta chỉ biết rằng những người quan trọng nhất trong dự án lớn “Con đường tơ lụa” này đã đến.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu ngày càng gần với mình, cho đến khi chỉ còn một bước chân ngắn thì Tề Vân giơ tay ra trước, bắt tay với họ, đồng thời không hề đánh mất phong độ của một nước lớn, nói: “Xin chào ông Lý Vi”.
“Xin chào, Tề Vân, phó tổng Tề!”
Người đầu tiên đứng trước mặt Tề Vân chính là một ông lớn trong ngành ẩm thực và vật liệu xây dựng sản xuất.
Sau đó, Tề Vân tiếp tục chào hỏi những người khác.
“Xin chào, ông Triệu Quy”.
“Xin chào, phó tổng Tề”.
“Xin chào, ông Hoàng Liễu...”.
“Xin chào…”
“Xin chào, ông Tiền Vưu”.
“…”
Sau khi niềm nở chào hỏi nhau, mất khoảng chừng năm phút thì tất cả mọi người trong dự án đã bắt tay với bốn người này, Tề Vân cũng đã giới thiệu từng người một.
Chưa giới thiệu còn đỡ, vừa giới thiệu xong thì tim mọi người lại chợt run lên.
Đầy tiên là ông Lý Vi, đừng tưởng ông ta là người sở hữu nơi cằn cỗi nhất trong khu vực “Con đường tơ lụa”, nhưng tài nguyên và tiền bạc ông ta nắm giữ trong tay đủ để làm đảo điên khu vực này, chỉ cần một câu nói là đủ để quản lý của nơi đó phải đổi người, có thể nói là người nắm quyền chân chính cũng không ngoa tí nào, hơn nữa ông ta luôn nằm trong TOP mười của bảng xếp hạng giàu có của Forbes.
Những công ty kiến trúc và ẩm thực đứng tên ông ta đều có thể độc quyền thị trường, trở thành hai mảng lớn nhất, hơn nữa đó cũng là lý do quan trọng nhất để ‘Con đường tơ lụa” có thể phát triển thật tốt.
Người thứ hai là Triệu Quy, ông ta lại là một nhân vật lớn trong ngành vận tải của khu sáu, dù là đường hàng không, tàu lửa hay là tàu phà đều nằm trong tay ông ta, không bàn đến những tài nguyên khác ông ta nắm giữ, chỉ nói tới những tài nguyên vận tải ông ta sở hữu là đủ để “Con đường tơ lụa” được xây dựng nhanh hơn không chỉ là gấp mấy lần.
Người thứ ba là Hoàng Liễu, ông ta lại là một nhân tài trong ngành chế tạo trang sức và hàng xa xỉ, những mặt hàng lớn như kim cương đá quý, nhỏ như quần áo giày dép, tất cả đều có bàn tay của ông Hoàng nhúng vào.
Người thứ tư là Tiền Vưu, người cũng như tên, những ngân hàng có cổ phần của ông ta trong đó trải rộng khắp mỗi một vùng đất của khu sáu, nắm trong tay quyền lực kinh tế khổng lồ, là cái đùi vàng rất nhiều nhà tư bản muốn được làm quen bắt chuyện.
Sau khi giới thiệu sơ thân phận của từng người thì thành viên của dự án bắt đầu căng thẳng.
Sự căng thẳng đó, Tề Vân cũng từng trải nghiệm khi Lý Châu nói lại cho ông ta nghe.
Lý Châu nói thế này: Tuy trung tâm kinh tế của bốn người này không được đặt ở khu sáu nhưng địa vị của họ ở nơi đó thì chẳng khác gì thần thánh, nếu không có cái gật đầu hợp tác của họ thì việc Con đường tơ lụa hoàn thành kéo dài nửa quả đất lấy Họa Hạ làm trung tâm là chuyện không tưởng.
“Hoan nghênh bốn vị đã đến đây, tôi đại diện cho những người trong ngành kinh tế Hoa Hạ gửi lời hỏi thăm chân thành đến các vị, chúng tôi đã chuẩn bị tốt những món ngon để thiết đãi, hay là chúng ta cùng nhau dùng một bữa cơm trước đã?”
Tề Vân lịch thiệp nói với bốn người.
Lý Vi, một trong bốn người mỉm cười nói: “Phó tổng Tề khách sáo quá, trước đó khi ông và bà Lý đến tìm thì tôi đã thấy ông một lần, chẳng qua khi đó đang có việc nên chưa có dịp gặp mặt, cuối cùng chúng ta vẫn có duyên được gặp nhau lần nữa”.
“Cơm thì trước đó chúng tôi cũng đã dùng rồi, lần này đến đây quan trọng nhất vẫn là chuyện dự án”.
“Ông cũng biết đó, tuy rằng bốn người chúng tôi sống tha hương xa quê nhưng trong người vẫn chảy dòng máu của Hoa Hạ, vẫn là người Hoa Hạ, cống hiến cho tổ quốc là chuyện hiển nhiên”.
“Chúng ta trực tiếp bàn về việc hợp tác với nhau đi!”
Trực tiếp bàn về việc hợp tác?
Thái độ sốt ruột này khiến mọi người trong dự án ngu người.
Vội vã thế nhỉ?
Mình có nằm mơ không ta!
Tề Vân sững người một lát, cũng không lắm lời nhiều chuyện nữa: “Cũng tốt, bây giờ tôi sẽ cho người đi chuẩn bị phòng họp ngay”.
“Đi!”
Lý Vi gật đầu, sau đó nghĩ tới lời dặn dò của ông lão kia, nhìn quanh khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng Lý Châu đâu, ánh mắt trở nên căng thẳng hỏi: “Phó tổng Tề, tại sao lại không thấy bà Lý? Bà ấy không có ở đây ư?”
“À…”, nhắc tới Lý Châu, mọi người đều cúi đầu, ánh mắt lúng túng kể cả Tề Vân.
Tề Vân cười ha ha: “Ngại quá, ông Lý, vì một vụ án nên tổng giám đốc Lý đang nhận điều tra, đã bị cách chức tạm thời nên không tiện tiến hành trao đổi hợp tác lần này, ông xem…”
“Cái gì?”
Tề Vân còn chưa nói hết lời thì Lý Vi nghe vậy đã ngắt ngang.
“Bà ấy tạm thời bị cách chức ư?”
“Phải… Đúng vậy!”, Tề Vân nhíu mày: “Chuyện đó không ảnh hưởng gì đến việc hợp tác mà!”
“Không ảnh hưởng gì ư?”, Lý Vi ha một tiếng, ông đây chạy đôn chạy đáo sang đây để hợp tác với mấy người cũng vì bà Lý mà người đó nói!
Bây giờ mấy người này lại nói với ông ta là Lý Châu tạm thời bị cách chức?
Lúc nãy Lý Vi còn ngồi trên máy bay nghĩ mãi vẫn không hiểu ông lão đó nói cái gì mà ra tù!
Bây giờ nghe mấy chữ tạm cách chức thì ông ta lập tức hiểu được ngay!
Thì ra là định
.