Đệ Nhất Lang Vương

Chương 695: Cô Ta Phải Đến 3





Trong nháy mắt!  
      Sau khi Lý Vi nói ra câu đó, người có mặt đều vô cùng sốc, nhướng mày kinh ngạc.

      Bọn họ đều ngớ người, sớm đã nghĩ ra hàng trăm cách đối phó câu hỏi mà đối phương đưa ra, cũng bị câu hỏi trước mắt này làm cho chấn động, tiếp đó, không chỉ ngạc nhiên tột độ mà còn là một sự phiền phức khó có thể nói ra.

      Đưa Lý Châu ra tù?  
      Việc này sao có thể làm được chứ!  
      Phải biết rằng tổ điều tra được thành lập để điều tra chuyện Lý Châu tham nhũng lần này đều là do người của cấp trên chỉ định, địa vị cực cao, quy trình nghiêm ngặt vượt xa mấy lần so với những chuyện bình thường.

Lúc này muốn Lý Châu ra tù, nếu không có chứng cứ chứng minh bà ta hoàn toàn vô tội thì ý muốn này căn bản không thể thực hiện.

      Mỗi người bọn họ đều nghĩ tới điều này, Tề Vân cũng vậy.

      Thoạt đầu ông ta ngẩn người, sau đó lại nở nụ cười gượng gạo: “Ông Lý, việc này không cần thiết đâu! Hợp tác với chúng tôi cũng vậy thôi, chúng tôi đều là nhân viên quan trọng trong nhóm của giám đốc Lý, có quyền lực, cũng có kinh nghiệm đàm phán với bốn vị trong lần hợp tác này”.

      “Hơn nữa, thật lòng thì giám đốc Lý của chúng tôi đang vướng chút rắc rối, khó có thể tham dự hội nghị hợp tác này, nếu không thì…”  
      “Nếu không thì sao?”  
      Lý Vi thẳng thừng ngắt lời: “Thái độ của tôi đã rõ ràng rồi, chính là như vậy, ba người khác đều vậy”.

      “Đúng!”  

      “Thái độ của chúng tôi cũng vậy, nếu giám đốc Lý không tham dự, tôi nghĩ lần hợp tác này không cần phải tiếp tục nữa”.

      “Phải”.

      Sau khi Lý Vi nói xong, ba người khác cũng phối hợp nói một tiếng, không một ai là kẻ ngốc, bọn họ không thể không nghe ra ý tứ phía sau câu nói này.

      Lúc này, khuôn mặt Tề Vân hiện rõ vẻ khó chịu.

      Đầu mày dính chặt đủ để nói lên tính nghiêm trọng của vấn đề, quan trọng hơn, thái độ của bốn người họ khiến ông ta không thể ngờ được.

      “Ông Lý, ông thật sự muốn vậy?”  
      Lý Vi gật đầu: “Một tiếng, tôi không muốn đợi lâu, chúng tôi đợi trên máy bay một tiếng, nếu một tiếng sau vẫn không thấy cô Lý tới thì tôi sẽ bảo phi công cất cánh, rời khỏi Thủ Đô”.

      “Thái độ đã nói rõ rồi, thời gian cũng đã cho ông rồi, yêu cầu cũng đã nói xong, chỉ cần cô Lý tới, lần hợp tác này chúng tôi sẽ đồng ý kí tên, nếu không…miễn bàn”.

      “Chúng ta đi”.

      Nói xong, Lý Vi dẫn đầu xoay người, theo đường cũ trở lại cabin, ba người khác cũng nhanh chóng theo sau, căn bản không cho Tề Vân chút cơ hội nào.

      “Rầm!”  
      Tiếp theo, mấy phút sau, chỉ nghe một tiếng thật lớn, cửa cabin đóng chặt.

      Bầu không khí cả sân bay bỗng chốc rơi vào im lặng.

      Người trong tổ dự án, cấp cao của sân bay, còn có Long Vệ bảo vệ xung quanh đều phân vân, nhưng nhìn Tề Vân, chỉ nhìn thấy nỗi lo lắng tràn ngập trong ánh mắt.

      Một người tới trước mặt Tề Vân: “Bây giờ phải làm sao đây? Thái độ của bốn người họ kiên quyết như vậy, chúng ta…có thể làm gì?”  
      Tề Vân lắc đầu: “Chỉ có thể làm theo lời bọn họ tìm cấp trên đưa ra yêu cầu, hoặc là nói, truyền đạt lại lời của bọn họ cho cấp trên.

      “Cái gì?”  
      Một người khác: “Thật sự phải chịu sự uy hiếp của bọn họ?”  
      “Uy hiếp?”  
      Tề Vân hung hăng trừng anh ta một cái: “Cái gì gọi là uy hiếp? Lẽ nào anh muốn giám đốc Lý bị nhốt trong tù sao? Cô ấy vốn dĩ vô tội, ra sớm một ngày, ra trễ một ngày, tôi chỉ có thể chọn cái đầu tiên, ngoài ra, anh đừng quên tầm quan trọng của dự án lần này, một khi mất đi cơ hội hợp tác với bốn người họ thì sáu khu vực cuối cùng của con đường tơ lụa muốn hoàn thành là điều không thể đạt được”.

      “Chúng ta kiên trì nhiều năm như vậy, anh nên biết hợp tác với bốn người này có ý nghĩa thế nào, cấp trên cũng hiểu rất rõ sự liện quan mật thiết trong đó”.

      “Lần hợp tác này, chỉ được thành công, không được thất bại”.

      Giọng điệu Tề Vân cứng rắn, có lực và vô cùng kiên quyết, từng câu từng chữ lọt vào tai người khác cũng cực kì rõ ràng rành mạch.


      Lúc này, có người than thở: “Nếu đã như vậy, chỉ có thể đưa giám đốc Lý quay về, chỉ là…giám đốc Lý có thể về sao?”  
      “Tôi nghe nói trong tổ điều tra lần này có một thằng cha tên là Hiên Viên Thâm, thằng cha đó là người nhà Hiên Viên, mà nhà Hiên Viên và nhà họ Lý lại có không ít ân oán, chỉ riêng việc này, tổ điều tra có thể cho Lý Châu trở về sao?”  
      Nghe thấy lời này, những người khác đều đồng loạt gật đầu, ánh mắt tán thành.

      Ai cũng biết thân phận của người phụ trách đó trong tổ điều tra!  
      Bởi vì biết nên mới khó xử!  
      Tề Vân hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm: “Không thể về cũng phải về!”  
      “Đưa điện thoại cho tôi, bây giờ tôi phải gọi điện cho cấp trên”.

      “Đứng trước lợi ích quốc gia, tất cả những thứ khác đều có thể bỏ lại phía sau”.

      “Đây là việc quan trong nhất hiện tại!”  
      Nói rồi, Tề Vân nhìn thư kí đứng bên cạnh, một tay lấy điện thoại trong túi áo anh ta.

      Một phút sau, ông ta nhấn một dãy số điện thoại chỉ có một con số, sau đó nhấn vào nút thăng ở cuối, kết nối!  
      Dãy số điện thoại đó nếu lộ ra ngoài nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc!  
      Đó là một chữ “Nhất”!  
     ...! 
      …  
      Thủ Đô trời đổ mưa.

      Bờ hồ có dương liễu.

      Kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền toái.

      Hạt ngọc rơi không ngừng.

      Hết cuộc điện thoại này tới cuộc điện thoại khác hầu như đều vang lên khắp mọi ngóc ngách ở Thủ Đô lúc này.

      Sau khi nhận được điện thoại, giám đốc của viện nghiên cứu khoa học chuyên nghiên cứu âm thanh hàng đầu liền bảo tất cả cấp dưới dừng làm việc, lập tức xác minh tính xác thực của một đoạn ghi âm.

      Các cơ quan phụ trách giao thông vận tải và tiêu chuẩn xuất nhập khẩu sau khi nhận được điện thoại đã huy động thư viện lưu trữ và dữ liệu sao lưu điều tra tính xác thực trong thủ tục mua bán một chiếc Lamborghini.

      Chủ tịch cấp cao của một nhà máy sản xuất xe hơi xa xỉ sau khi nhận được điện thoại liền không nghĩ ngợi gì mà đích thân đi tới công xưởng, điều tra các quy trình có liên quan giúp ông cụ đã từng là ngọn Thái Sơn trong giới kinh doanh…  
      Một cuộc!  
      Một cuộc!  
      Lại một cuộc!  
      Sau khi những cuộc gọi này được gọi đi, trong phòng hội nghị thẩm tra, chỉ còn lại một mảng im lặng.

      Im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của từng người.


      Lý Châu kinh ngạc.

      Lưu Hải Nha kinh ngạc.

      Vương Quân cũng kinh ngạc.

      Tất cả nhân viên trong tổ điều tra đều kinh ngạc.

      Bởi vì, tên của người mà Cổ Thu gọi trong bất kì cuộc gọi nào cũng đều là những nhân vật quyền lực nhất, thấn bí nhất trong các lĩnh vực.

      Họ không thể ngờ, ông già đã nghỉ hưu sau khi đề xuất kế hoạch “Con đường tơ lụa” liền không có chút tin tức mười mấy năm nay lại ẩn giấu nhiều cánh tay to lớn đủ sức lay chuyển nửa đất nước như vậy.

      Sự tồn tại của ông ta thậm chí có thể sánh ngang với ông cụ nhà họ Lý kia.

      Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người mới nhận thức được một điều:  
      Ngọn Thái Sơn trong giới kinh doanh này rốt cuộc coi trọng cô hai nhà họ Lý tới mức nào chứ!  
      Việc này đã không thể dùng coi trọng để hình dùng được nữa!  
      Thực sự xem như con gái ruột!  
      Con trai ruột còn không đối xử tốt với ông ta như vậy.

      Mà lúc mọi người đều kinh bị những cuộc gọi kia làm cho hoảng hốt thì lại một cuộc gọi vang lên từ trong túi Hiên Viên Thâm.

      Hiên Viên Thâm nuốt nước bọt, nhất thời có phản ứng, lập tức lấy điện thoại đặt bên tai.

      “Alo!”  
      Một tiếng hỏi thăm.

      Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một chữ.

      “Lập tức!”  
      “Thả người!”  
     ...! 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.