Sau khi ăn cơm xong, Lãnh Trầm sai người đưa Lộ Tinh Hàn về nhà còn mình quay về hộp đêm.
Là con cháu nhà họ Lãnh nên gã cũng không phải là người ngu ngốc quá mức. Tên Vu Kiệt kia mang theo thư giới thiệu vào được khu biệt thự và người Vu Kiệt gặp là ông Lưu nổi danh khắp nơi, trong chuyện này chắc chắn có gì đó bất thường.
Hiện giờ, việc mà gã phải làm là làm rõ thân phận thật sự của Vu Kiệt. Dù sao thì gã cũng có địa chỉ của Vu Kiệt rồi, ra tay sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau cả, lẽ nào tên đó có thể chạy được sao?
Nghĩ đến đây, Lãnh Trầm lấy điện thoại ra gọi đến một số.
“Tút, tút…”, điện thoại đổ chuông một hồi, đầu dây bên kia vọng lại giọng nói trầm nặng.
“Là Tiểu Lãnh à, sao chiều nay cậu không đến”, người nhận điện thoại là ông lão hơn sáu mươi tuổi đã về hưu, cũng ở khu biệt thự kia. Ông ta chính là Vương Quý Bình, một trong những nhân vật lớn nắm giữ kinh tế quan trọng của Giang Thành.
Lãnh Trầm đáp lại có chút áy náy: “Xin lỗi ông, buổi chiều có chút chuyện, thật sự xin lỗi ông”.
“Ồ, hóa ra cậu có việc à. Tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì nữa. Không sao, tôi lúc nào cũng rảnh, khi nào cậu rảnh mang đồ của ông nội cậu đến đây là được”.
“Vâng thưa ông! Hôm nào tôi sẽ bớt thời gian mang đến đồ cổ mà ông nội đưa tôi. À phải rồi, ông Vương, ông có quen ông Lưu không?”
“Ông Lưu?”, Vương Quý Bình chau mày hỏi lại.
Trong đầu ông ta lập tức hiện ra một cái tên, Lưu Hải Sinh. Đây là nhân vật công lao hiển hách, cấp bậc còn cao hơn ông ta, cũng sống trong khu biệt thự này.
“Cậu đang nói đến Lưu Hải Sinh sao?”, Vương Quý Bình hỏi lại để chắc chắn hơn.
“Đúng vậy”, Lãnh Trầm không nghĩ nhiều mà gật đầu. Gã chỉ biết trong khu biệt thự này có một người là ông Lưu thân phận vô cùng tôn quý nhưng không biết đó là ai.
“Tôi có biết ông ta, mấy ngày trước chúng tôi còn uống rượu với nhau nữa. Cậu có việc gì sao?”
Tốt quá rồi, có biết là tốt rồi…
Lãnh Trầm vội đáp: “Ông Vương! Cũng không có việc gì lớn. Chỉ là hôm nay có một kẻ tên là Vu Kiệt vào khu biệt thự này tìm ông Lưu. Tôi muốn biết bối cảnh của Vu Kiệt, ông có thể điều tra giúp tôi không?”
“Vu Kiệt?”, Vương Quý Bình với vẻ mặt nghi hoặc, trong những người trẻ tuổi nổi danh ở thành phố Giang Thành nhưng ông ta chưa từng nghe thấy cái tên Vu Kiệt.
“Đúng thế”, Lãnh Trầm dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: “Ông Vương! Ông nội nhà tôi gần đây sưu tầm được rất nhiều đồ cổ. Ông nội vẫn luôn nhớ đến ông, còn nói chọn mấy món để làm quà sinh nhật cho ông đấy”.
“Ôi, ông Lãnh thiên vị tôi rồi, thay tôi cảm ơn ông ấy nha. Ngoài ra, chuyện này tôi sẽ sai người đi điều tra giúp cậu, ngày mai sẽ có câu trả lời”.
Vừa nghe thấy đồ cổ là mắt Vương Quý Bình sáng lên, ông ta không thèm nghĩ mà liền đồng ý luôn.
Lãnh Trầm khẽ cười, đối với gã mà nói, trên đời này không có gì mà tiền không giải quyết được cả.
“Vậy thì cảm ơn ông Vương rồi, tôi đợi tin tốt từ ông”, nói xong Lãnh Trầm chủ động cúp điện thoại, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng.
Nhưng ai biết được, ông Lưu mà Vương Quý Bình biết không phải là ông Lưu mà Vu Kiệt đến thăm. Dựa vào cấp bậc của Vương Quý Bình thì làm gì đủ tư cách uống trà với ‘ông Lưu’ trong khu biệt thự lớn kia.
Và không lâu sau đó, Lãnh Trầm cũng sắp phải trả giá thê thảm và phải hối hận với quyết định ngày hôm nay của mình.
…
Ký túc xá của nhân viên tập đoàn đá quý Cao Thị được xây dựng mấy năm nay nhưng không biệt nam nữ, mỗi người một phòng.
Vu Kiệt quay về ký túc xá nhân viên, trước tiên anh đi lên văn phòng nộp đơn xin việc. Sau khi có được chìa khóa thì anh liền đến phòng 501 của mình.
Anh tắm rửa trong ba phút, ăn cơm hai phút. Sau khi làm xong những việc này mới là tám giờ tối, anh nằm trên giường nhớ lại cuộc sống trong quân ngũ trước đây. Cũng không biết năm năm nay anh sống cuộc sống ngục tù thì những anh em trong Lang Nha đã sống ra sao…?
Nghĩ đến đây, cảnh tượng xảy ra ban ngày ở nhà Vu Sơn lại hiện lên trong đầu anh.
Dị độc…
Cháu gái Cao Vũ Nhã của anh bị trúng Dị độc không phải là ngộ độc thực phẩm mà đó là chất độc mãn tính đặc biệt do Trung Châu sản xuất, không màu không mùi, có thể kết hợp với thức ăn và đồ uống. Chất độc này mà vào cơ thể người, một khi quá liều thì có thể tử vong.
Nếu như không phải buổi sáng mình đến kịp thì chỉ e… Rốt cuộc là kẻ nào lại muốn hại chết con gái của anh trai?
Vu Kiệt nhìn chăm chú lên trần nhà, ánh mắt lạnh băng. Anh xuất thân quân đội nên luôn muốn bảo vệ người thân. Buổi sáng hứa với anh trai ở lại tập đoàn đá quý Cao Thị cũng chính vì điều này.
Anh phải bắt được hung thủ hạ độc cháu gái mình để xem kẻ đó là thần thánh phương nào?
“A…”, trong lúc Vu Kiệt đang suy ngẫm thì phòng kế bên vang lên tiếng kêu chói tai.
Anh xoay người xuống giường rồi mở cửa ra. Vừa mới đi ra hành lang thì phát hiện khe cửa phòng kế bên rò nước.
“Chuyện gì đây?”, sắc mặt Vu Kiệt mơ hồ. Anh giơ tay lên định gõ cửa nhưng không ngờ cửa tự động mở. Tiếp đó là một cô gái mặc đồ mỏng với thân hình mảnh khảnh chạy ra… Đó là một cô gái trẻ.
“Chú ơi, chú ơi! Ống nước phòng tôi vỡ rồi, chú có thể giúp tôi…”, Dương Cẩm Tú nấp sau người Vu Kiệt. Tóc cô xõa ngang vai, khuôn mặt hoảng hốt. Trên khuôn mặt đẹp đến nỗi chim sa cá lặn là chiếc áo sơ mi trắng, trông vô cùng hút mắt.
“Được rồi, cô đợi một lát”, Vu Kiệt chỉ nhìn một cái rồi lao vào trong phòng. Anh tìm được vị trí ống nước, trước tiên là khóa chặt van nước, sau đó tìm đồ buộc chặt mười mấy vòng vị trí ống nước vỡ. Một lát cũng coi như tạm ổn. Đối với anh mà nói thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
“Sửa xong rồi, ngày mai cô tìm người đến thay ống nước khác là được. Hôm nay tạm thời như này thôi”, Vu Kiệt đi ra ngoài, trên người đã bị nước bắn ướt hết.
Chỉ có điều, quần áo của anh mỏng dính, thông qua ánh đèn ở hành lang có thể nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn của anh.
“Chuyện nhỏ gì chứ, chú giỏi thật đó. Tôi không biết van nước khóa thế nào, nếu không nhờ chú giúp thì chỉ e ngày mai tôi sẽ bị mắng một trận mất”, Dương Cẩm Tú không cảm thấy đây là chuyện nhỏ.
Cô từ nhỏ lớn lên trong gia đình có điều kiện, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Vừa nghe thấy câu nói kia của Dương Cẩm Tú thì Vu Kiệt cạn lời luôn… Van nước không biết khóa ư?
Anh cười một cái rồi không nói gì nữa.
Dương Cẩm Tú lại hỏi: “Chú ơi! Tôi thấy chú rất lạ, hôm nay chú mới chuyển đến đây sao?”
“Đúng rồi! Tôi là nhân viên quét dọn mới đến”, Vu Kiệt nói đơn giản thân phận của mình.
“Nhân viên quét dọn ư?”, Dương Cẩm Tú trợn to mắt với vẻ mặt khó tin. Nhân viên quét dọn mà có thân hình như này sao?
“Ôi… Mình nghĩ đi đâu vậy?”, Dương Cẩm Tú vỗ đầu mình, tiếp đó cười nói: “Chú đừng hiểu nhầm, không phải tôi coi thường chú đâu mà chỉ cảm thấy tò mò thôi. Nhưng, để cảm ơn hôm nay chú đã giúp, sáng sớm mai tôi mời chú ăn sáng nha”.
“Hự…”.
“Không còn sớm nữa, cô đi ngủ sớm đi”, Vu Kiệt cũng không biết nên nói gì mà xoay người quay về phòng mình.
Nhìn bóng hình của anh, Dương Cẩm Tú phì cười: “Không thể nhìn ra chú này cũng biết ngại cơ đấy”.