Đệ Nhất Lang Vương

Chương 70: Vu Kiệt đến



Bóng tối bao phủ, cho dù bây giờ là giữa trưa cũng không cản được bóng tối bao trùm khắp trời đất. Chừng mấy phút sau, từ chỗ Vu Kiệt rời đi bỗng xuất hiện hai đường sáng chói mắt từ chiếc xe LD.

Đó là một chiếc xe mô tô, trên trang web chính thức có giá bán chừng khoảng 1 đến 2 triệu. Đây cũng là một trong những chiếc xe mô tô có giá đắt nhất Giang Thành này. Tốc độ tối đa có thể đạt đến công suất 150 mã lực!

Nhờ có công suất cao và tính năng tốt, vậy nên Lâm Doãn Nam mới có thể đuổi theo trong thời gian ngắn như vậy. Cô ta dựng xe mô tô bên cạnh chiếc xe con đang đâm vào lan can trên đường cái.

Hai thi thể bị mưa to xối vào, vô cùng lạnh lẽo. Lâm Doãn Nam cúi đầu rút đèn pin ra soi vào người bọn họ.

Soạt!

Một giây sau ánh mắt cô ta lập tức trở nên sắc bén!

“Lính đánh thuê....”, vẻ mặt cô ta rất nghiêm túc, xuất thân từ Hồng Viện, ngay từ nhỏ cô ta đã được rèn luyện như trong quân đội với cường độ cao. Mấy loại tin tức về các nhóm lính đánh thuê này cô ta nắm rõ như lòng bàn tay. Trên cánh tay hai thi thể này đều xăm cùng một loại ký hiệu!

Đó là biểu tượng độc nhất của một nhóm lính đánh thuê đã bị sụp đổ. Cô ta vốn nghĩ rằng tất cả thành viên đều đã chết sạch, không ngờ lại xuất hiện ở Giang Thành, lại còn xuất hiện...trên tuyến đường Vu Kiệt chạy trốn!

“Tên Vu Kiệt này quả nhiên có liên quan với tổ chức đánh thuê. Mình biết ngay tên này không đơn giản mà!”, Lâm Doãn Nam hừ lạnh một tiếng.

Vừa nghĩ đến việc tên đó dám bảo cô ta mất não ở cục cảnh sát, lúc ở đạo quán Long Tường Quyền còn nói cô ta không có đầu óc, cơn giận trong người lập tức trào lên.

Với thành tích ưu việt hơn người từ nhỏ đến giờ, cô ta đã bao giờ phải nhận nỗi nhục như thế!

Huống hồ đêm nay cái tên đó còn phạm vào giới hạn cao nhất trong suy nghĩ của cô ta!

Trước mặt mọi người đánh gãy hai chân hai tay của người ta rồi lại bỏ trốn!

Thật sự không thèm quan tâm đến pháp luật, họ Vu kia, anh cứ chờ đó cho tôi, Lâm Doãn Nam tôi không tin bản thân lại không bắt được anh.

Nói xong thì cô ta lại bước lên xe mô tô tiếp tục đuổi theo, hướng về phía tòa nhà duy nhất ở vùng ngoại ô, nhà xưởng ô tô bỏ hoang.

Dù sao con đường này tiến về phía trước cũng chỉ có duy nhất nơi đó thôi.

....

Bên trong nhà xưởng ô tô bị bỏ hoang, đèn đuốc sáng trưng, vô số sắc đèn trắng bạc chiếu về phía cửa. Chỉ cần Vu Kiệt vừa xuất hiện thì chắc chắn sẽ đụng phải cuộc tấn công mạnh mẽ.

Bên trong nhà vệ sinh tồi tàn, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng trên đỉnh đầu Dương Cẩm Tú, người cô vương đầy mồ hôi. Vương Ninh đang ngồi xổm xuống trước mặt cô, gã rút ra một điếu thuốc, khẽ châm lửa rồi ngậm ở khóe miệng.

“Xẹt!”

Gã vươn tay kéo miếng băng dính dán trên miệng Dương Cẩm Tú xuống.

“A...tên khốn kiếp này, buông ra mau, thả tôi ra...”

Sau khi xé băng dính xuống thì Dương Cẩm Tú hoảng loạn sợ hãi gào to.

“Bốp!”

Không ngờ lại có một bạt tai mạnh mẽ tát thẳng vào mặt cô.

“Còn kêu nữa thì ngay bây giờ, ngay chỗ này tao sẽ làm chết mày, khiến mày trở thành một người phụ nữ chân chính!”, Vương Ninh hung dữ hít một hơi thuốc, trừng mắt nhìn cô.

Soạt!

Dương Cẩm Tú lập tức im lặng, trong đôi mắt hốt hoảng toát ra cảm xúc sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô rơi vào tình huống nguy hiểm thế này, theo bản năng không dám hét to làm loạn, bị dọa như thế nên nỗi sợ hãi trong lòng cô càng mạnh mẽ hơn.

“Anh...anh...anh là ai, sao lại muốn bắt tôi? Tôi đâu có trêu chọc gì anh!", Dương Cẩm Tú lắp bắp nói.

“Ha ha!”

Gã cười lạnh: “Đúng là mày không trêu chọc gì tao, nhưng còn bố mày thì lại tạo cho tao không ít phiền toái đấy. Nhà họ Dương chúng mày ỷ người đông thế mạnh, cướp đi mối làm ăn của tao thì thôi đi, lại còn không thèm chừa đường làm ăn cho tao!”

“Cuộc sống này hỗn loạn, nhưng cũng không thể không nói đạo lý như vậy được. Nếu như mày muốn trách thì hãy trách bố mày có quá nhiều lòng tham, hơn nữa ông ta còn lợi dụng quan hệ tiêu diệt giang sơn do tao khổ cực dựng lên ở Ninh Thành?”

“Mày có biết bây giờ điều tao mong muốn nhất chính là giết chết bố mày không? Tao hận không thể lột da rút gân ông ta, chặt nát xương cốt của ông ta rồi nấu lên uống. Còn nữa, còn có cái tên cản trở việc tao bắt mày lần đầu kia nữa, cái tên Vu Kiệt, tao cũng muốn tên đó rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục!”

“Chú....”

Vẻ mặt của Dương Cẩm Tú thay đổi lớn.

“Không...không. Đừng đi tìm chú ấy. Chú ấy không có quan hệ gì với tôi cả, không có bất cứ quan hệ nào, hơn nữa chú ấy cũng sẽ không đến cứu tôi", Dương Cẩm Tú nhanh chóng khuyên nhủ, muốn gã buông tha cho Vu Kiệt.

Nghĩ đến việc mấy ngày nay không có tin tức gì của Vu Kiệt, dường như cô cảm thấy Vu Kiệt cũng không thích mình. Nếu đã không thích thì cần gì phải mạo hiểm tính mạng đến cứu cô chứ?

Mặt khác Dương Cẩm Tú cũng không hi vọng Vu Kiệt sẽ liều mạng vì cô. Số lần anh cứu cô cũng đủ nhiều rồi.

Vương Ninh lại không cho là như vậy. Gã hít sâu một hơi, nặng nề phun ra mấy hơi khói, trong miệng thì cười lạnh: “Sao tao lại thấy mày và tên Vu Kiệt kia có quan hệ gì đó nhỉ?”

“Không quan hệ gì với mày thì sẽ bảo vệ mày rồi đánh nhau với người của tao? Không có quan hệ gì với mày mà tên đó lại giết hai thuộc hạ của tao hả? Mẹ nó chứ, mày đang đùa với tao à? Chẳng lẽ mày không biết thằng con hoang này vì mày mà đã nhanh chóng rơi vào bẫy của tao rồi sao?”

“Cái gì?”

Chú ấy...đến đây.

Dương Cẩm Tú thầm giật mình, cảm xúc phức tạp nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể. Có chút mừng rỡ, cũng có chút lo lắng. Chú ấy đáp lại cô rồi, thật sự đến cứu cô rồi.

Vậy chú ấy thích cô sao?

Nhưng nơi này nguy hiểm như vậy, chú ấy đến đây liệu có bị đe dọa đến tính mạng không. Không, không được, chú đừng đến đây.

Trong đầu của cô rất bối rối, cuối cùng lại im lặng.

“Nhìn xem, gương mặt nhỏ này của mày đỏ rực lên cả rồi, còn dám nói là không có quan hệ gì cả. Yên tâm đi, chờ tên con hoang đó rơi vào bẫy của tao, ông đây nhất định sẽ để cho nó tận mắt nhìn thấy mày bị tao chơi thế nào. Tao muốn khiến nó phải chịu đau khổ, khiến cho nó hiểu được, dám đắc tội với tao...”

“Bụp!”

Gã còn chưa nói xong thì ánh đèn sáng rực ở nhà xưởng ô tô bỏ hoang bỗng nhiên mất điện.

Ánh đèn chói mắt quanh quẩn ở lối vào biến mất, hành lang sáng rực biến thành một mảnh đen kịt, tất cả mọi người lập tức mất đi tầm nhìn.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tóc gáy Vương Ninh dựng lên, gã lập tức rút bộ đàm ra nói: “Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại bị cúp điện?”

“Không...em không biết!”, tên đàn em Lý Đao trả lời.

“Mẹ nó, nhanh chóng phái người đến phòng phát điện ở tầng 1 nhìn thử xem. Trước mắt có thông tin gì của thằng con hoang kia không?”

“Không có!”

“Vậy thì nhanh chóng sửa điện cho xong đi".

“Vâng".

Truyền đạt mệnh lệnh xong thì hai tên lính đánh thuê vốn dĩ đang canh giữ ở của lập tức đổi hướng đi xuống phòng phát điện ở tầng 1 xem xét tình trạng.

Vương Ninh nín thở, có một loại dự cảm không tốt đột nhiên xuất hiện trong lòng, gã cúi đầu nhìn chằm chằm Dương Cẩm Tú: “Xem ra tao không có thời gian để tán gẫu với mày nữa rồi. Thằng nhân tình kia của mày sắp đến đây rồi. Yên tâm đi, sẽ nhanh thôi, tao sẽ dẫn tên đó đến trước mặt mày”.

Nói xong gã rút một khẩu súng lục ra từ bên hông, xoay người bước ra khỏi phòng.

Cùng lúc đó, bên ngoài đường cái cách lối vào nhà xưởng ô tô bỏ hoang mấy trăm mét, có một chiếc xe mô tô dừng lại.

Tắt đèn xe, Lâm Doãn Nam tháo mũ bảo hiểm xuống, cả người mặc một bộ trang phục chiến đấu ngụy trang, tất cả đủ để chứng minh trước đó cô ta đã trải qua một vài cuộc chiến ở Giang Thành. Chỉ thấy cô ta mang găng tay vào, bí mật lẻn vào phía cửa ra vào, tiến về phía trung tâm nhà máy.

Cô ta vừa mới bước ra một bước đã nghe thấy hai tiếng súng vang lên từ tầng 1 của nhà máy!

“Đoàng đoàng!”

Lang Vương đến rồi!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.