Đệ Nhất Lang Vương

Chương 706: Người Hai Mặt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhất thời!
Âm thanh thảo luận trong phòng nghỉ đột nhiên dừng lại, cổ họng ai nấy đều như bị chặn đứng, không dám nói ra nửa lời.

Tiếp đó là âm thanh tiếng bước chân, mấy nhân viên nghiên cứu đã uống say vội vàng ra khỏi phòng nghỉ.

Vừa nhìn thấy Lý Tiên, tất cả đều cúi đầu, không dám hó hé.

Lúc này, nhìn thấy Lý Tiên đứng trước mặt, trong lòng Hồ Yến không biết vì sao lại cảm thấy sợ hãi, dựa theo cách của cậu Lưu trước kia nói tin tức cho Lý Tiên, khiến bà ta rời khỏi viện nghiên cứu để hành động!
Hồ Yến tưởng rằng hành động lần này là muốn lấy mạng Lý Tiên, cô ta đã sẵn sàng thay thế Lý Tiên trở thành tiến sĩ nghiên cứu có quyền lực nhất trong viện nghiên cứu bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ Lý Tiên quay lại, không hề cho Hồ Yến chút cơ hội chuẩn bị, cô ta nhất thời không kịp phản ứng, chết sững tại chỗ.

Bầu không khí bỗng có chút đè nén.


Mà Lý Tiên lại không có biểu cảm gì, trên mặt cô ta thậm chí còn chút tức giận, không phải không dám, mà vì chẳng có ý nghĩa gì cả, nghĩ tới những lời mấy nhân viên nghiên cứu này vừa nói, Lý Tiên nhéo mắt.

“Báo káo kiểm tra, tự mình viết đi! Nếu đã vi phạm thì cứ làm việc theo nguyên tắc thôi, khấu trừ tất cả tiền lương tháng này của các người, vậy đi!”
“Hồ Yến, cô đi theo tôi”.

“Hả…à…”, bị Lý Tiên gọi tên, lúc này Hồ Yến mới khôi phục lại, sau khi vội gật đầu, theo Lý Tiên vào phòng thí nghiệm.

Nhìn hai người vào trong, mấy nhân viên nghiên cứu mới thở phào một hơi, mỗi người đều tỏ ra ghét bỏ và bất mãn.

“Nhìn điệu bộ của cô ta kìa! Tôi nhái theo: Hồ Yến, cô đi theo tôi.

Hahaha, coi mình là cái thá gì chứ?”
“Phải đấy, chẳng phải dựa vào xuất thân của mình sao, giả vờ giả vịt gì chứ, còn trừ một tháng tiền lương của chúng ta, thích trừ như vậy sao không trừ hết tiền lương của chúng ta luôn đi? Núp sau lưng nghe lén người khác nói chuyện, quay đầu liền phóng mũi tên về phía chúng ta, không phải là dựa vào thân phận đánh vào điểm yếu của chúng ta sao?”
“Hơ, còn không phải thấy chúng ta dễ bắt nạt, ai bảo chúng ta là nhân viên nghiên cứu chứ, muốn chống lưng chẳng có, muốn tiền cũng không, đổi lại người khác, cô ta dám làm gì?”
“Thôi được rồi, nhỏ tiếng chút đi, nếu mụ phụ thủy sau lưng nghe được thì chết cả đám đấy”.

“...”
Mấy người nhỏ tiếng phàn nàn, trong mắt đầy vẻ bất mãn.

Sau khi lầm bầm vài câu thì ngậm miệng, rời khỏi phòng thí nghiệm.

Tới phòng thí nghiệm, Lý Tiên đưa lưng về phía Hồ Yến, nhìn thấy nơi này không có gì thay đổi, vẻ mặt cô ta càng thêm nặng nề.

“Hạng mục, có kết quả chưa?”, Lý Tiên lạnh lùng hỏi.

Hồ Yến vừa nghe liền giả vờ vỗ vào đầu mình: “Ai da, việc quan trọng như vậy mà em suýt chút nữa quên nói với cô, phải rồi tiến sĩ Lý, hạng mục có kết quả vô cùng thành công, còn về mã di truyền tế bào sơ sinh ức chế tế bào ung thư thì em đã giải mã xong hết rồi, là một tin tốt, không…không phải vì biết nhà cô có chuyện, sợ tin tức này ảnh hưởng cô xử lý việc nhà?”

“Cho nên em không dám nói ngay với cô, thật không ngờ, nháy mắt đã trồi qua nhiều ngày như vậy, thật…thật xin lỗi cô!”
“Cô?”
Hồ Yến đã nói xong.

Giây tiếp theo, một chữ “Cô” của Lý Tiên chợt khiến Hồ Yến trong lòng bất an.

Lý Tiên hơi nhướng mày: “Nói thật đi! Hồ Yến”.

Sống lâu như vậy, làm tới chức vụ này rồi lẽ nào không hiểu đối nhân xử thế, Lý Tiên hiểu rõ nhưng bà ta không rảnh phí thời gian để làm mấy việc đôi nhân xử thế đó.

Đối với người khác bà ta có thể thấy rõ, vô cùng rõ, hình ảnh nguyên vẹn trong mắt, còn có ánh mắt, giọng điệu của Hồ Yến đã bán đứng cô ta rồi.

Nghe lời này, Hồ Yến miễn cưỡng mỉm cười, khóe miệng kéo thành một đường thẳng cực kì khó coi.

Đã nói tới nước này rồi thì Hồ Yến cũng không còn gì để giấu nữa: “Được thôi! Tiến sĩ Lý, cô đã nghe hết rồi, tôi đã lấy tổ hợp trình tự cuối cùng cô ủy thác cho tôi làm thành của mình, sau khi thành công thì công bố với bên ngoài là nghiên cứu của tôi”.

“Cô hài lòng rồi chứ!”
“Có điều, cho dù cô biết thì làm được gì? Tôi đã liên hệ với tổng biên ghi chép lại, cũng đã thông báo với mấy người phụ trách trong viện nghiên cứu rồi, bây giờ mọi người đều tin là do tôi nghiên cứu ra, hơn nữa quá trình ghi lại số liệu cuối cùng cũng là một mình tôi ghi lại, bây giờ cô muốn giành lấy công lao của tôi cũng không còn kịp nữa”.

“Tiến sĩ Lý, cứ xem như cô bồi đắp cho tôi vì mấy mươi năm nay đã chiếm đoạt danh dự và thành tích của đoàn đội, được không?”
Bồi đắp?
Có gì đáng để bù đắp?
Khoảnh khắc này, Lý Tiên đã hoàn toàn hiểu được cái gì là lương tâm bị chó ăn!
Để giúp trợ cấp của nhân viên nghiên cứu xấp xỉ với mức lương của các công ty nước ngoài, bà không ngừng nhờ vả các mối quan hệ, chạy tới tòa nhà kia vô số lần mới xin được đãi ngộ như bây giờ, còn vinh dự, bà ta căn bản không quan tâm, là cấp trên ép bà ta nhận, làm một đại sứ hình ảnh, đưa đất nước ra thế giới, đó không phải là thứ bà ta muốn.


Nhưng trợ lý có năng lực nhất, trợ lý có tính nhiệm nhất trước mặt lại ham hư danh, bán đứng nguyên tắc của mình.

Lý Tiên: “Cô không cảm thấy hành động đó rất buồn nôn sao?”
“Buồn nôn?”, Hồ Yến khoanh hai tay trước ngực: “Thôi đi! Từng tuổi này rồi, muốn bản thân sống tốt hơn chút, không buồn nôn làm sao được? Ở đâu có người, ở đó tự nhiên có sông hồ, tiến sĩ Lý, cô cũng đừng giả bộ thanh cao, lương của cô mấy năm nay so với những nhân viên nhỏ bé chúng tôi thật sự là khác một trời một vực”.

“Tôi muốn cảm nhận vị trí mà cô đang đứng thì có gì sai? Lẽ nào Hồ Yến tôi không có công lao gì trong ngành nghiên cứu y học Hoa Hạ sao?”
Lý Tiên không muốn nghe mấy lời như vậy nữa: “Bây giờ tôi không có thời gian tranh luận với cô vấn đề này, cho dù mục đích của cô là gì, mong cô lập tức thu lại tin tức cô nói với người ngoài dự án này là do cô nghiên cứu thành công”.

“Nghiên cứu chưa kết thúc, dự án vẫn chưa hoàn thành, cô vì muốn chiếm làm của riếng, giành lấy vinh dự liền vội vàng công bố tin tức ra ngoài, e là sẽ phản tác dụng”.

Giọng điệu bà ta gấp gáp.

Hồ Yến không thèm để tâm: “Phản tác dụng? Haha, cô nghĩ chỉ có cô hiểu nghiên cứu y học nhất sao? Tiến sĩ Lý, xin cô đấy, thu lại vẻ kiêu ngạo khiến người khác buồn nôn của cô được không hả?”
“Cô lấy đâu ra cảm giác thượng đẳng vậy, cô cho rằng cô là người thông minh nhất thế giới, những người khác đều là kẻ ngốc chắc? Lẽ nào tôi không hiểu nghiên cứu?”
“Cái gì dự án chưa hoàn thành? Tôi đã thí nghiệm hơn trăm lần rồi, kết quả chuột bạch vẫn sống lại, như vậy còn chưa hoàn thành, thì là gì? Tôi thấy cô là muốn tôi lấy lại tin tức rồi lén lút nhờ quan hệ, lại giành phần vinh dự này về phía mình!”
Hồ Yến chế nhạo, mỗi lời nói đều chứa đựng thành kiến.

Là nhân viên nghiên cứu, cô ta hiểu rõ mỗi một quy trình nghiên cứu, thí nghiệm trên chuột bạch đã là trình tự cuối cùng rồi, một khi thành công cũng có nghĩa dự án đã thành công.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.