Nói xong câu đó, Lý Tiên rời khỏi phòng thí nghiệm tới tòa nhà văn phòng ở sân sau của viện nghiên cứu.
Thái độ của Hồ Yến đã khiến Lý Tiên nhìn rõ con người thật của cô ta, ngoài việc biết rõ bộ mặt thật của cô ta, lý do khiến Lý Tiên không muốn nói nhiều với Hồ Yến nữa là vì cô ta ngang nhiên mời chuyện gia của các bệnh viện khác tới đây để phân chia kết quả nghiên cứu!
Là người phụ trách quan trọng nhất trong hạng mục lần này, Lý Tiên hiểu rất rõ những rủi ro liên quan tới kết quả thí nghiệm không tương ứng với gen người, tuy rằng nhân viên trong nhóm nghiên cứu lần này đều là nhân tài hàng đầu trong chuyên ngành nhưng kinh nghiệm thì không thể nào nhiều bằng bà ta, hơn nữa bước thí nghiệm tương ứng cuối cùng này, trong giới y học chỉ mình Lý Tiên hiểu rõ tính tỉ mỉ bên trong.
Đương nhiên, ngoài là một nhân viên nghiên cứu ra thì Lý Tiên còn là tiến sĩ y học chuyên nghiệp hàng đầu, tâm trạng của bác sĩ trong mấy bệnh viện kia Lý Tiên là người rõ nhất!
Nên biết rằng các bệnh viện trong nước đều có thái độ cực kì lo lắng trước triệu chứng của bệnh ung thư, chưa kể tốc độ phát tán của bệnh ung thư, chỉ nói tới số người chết vì mắc bệnh ung thư cũng khiến các bác sĩ ước gì có thể lập tức tìm ra một loại thuốc đặc trị, có thể chữa trị cho tất cả bệnh nhân mắc bệnh ung thư.
Dùng một câu nói để hình dung: Nếu xuất hiện một tế bào có thể tiêu diệt bất cứ tế bào ung thư nào, những bác sĩ này nhất định sẽ không màng tất cả, cho dù lấy bản thân ra làm đối tượng thí nghiệm cũng không hề do dự.
Đây là tâm trạng điên cuồng!
Không ai hiểu rõ điều này hơn Lý Tiên.
Mà bây giờ Hồ Yến lại công bố kết quả ra ngoài, còn mời chuyên gia của các bệnh viện lớn tới phòng thí nghiệm, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, Lý Tiên không muốn nghĩ tiếp nữa!
Cô ta nhất định đã đưa vật mẫu có liên quan cho những chuyên gia kia cầm về phòng thí nghiệm rồi!
Một khi vật mẫu này dùng lên cơ thể người, nếu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào thì không chỉ đơn giản là mắc bệnh, không cẩn thận còn có thể lấy mạng người đó!
Nghĩ tới điểm này, Lý Tiên bước nhanh hơn, đi như bay tới phòng làm việc của viện trưởng.
Lúc này, đứng trước của phòng thí nghiệm, nhìn bóng lưng Lý Tiên ngày càng xa dần, Hồ Yến dựa vào tường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ: “Tìm viện trưởng thì có ích gì?”
“Lý Tiên, bà cho rằng cô sinh ra ở nhà họ Lý thì mọi thứ trên thế giới này đều xoay quanh bà, tất cả mọi người đều nghe lời bà sao?”
“Cậu Lưu không giết bà, không có nghĩa bà quay lại sẽ có thể tiếp tục sống những ngày tháng an nhàn trước kia, cứ đợi mà xem!”
“Tôi sẽ cho bà biết, từ nay về sau ai mới thật sự là người có quyền trong viện nghiên cứu này”.
...!
...!
10 giờ 30 tối, trong phòng làm việc hơn trăm mét vuông ở tầng năm tòa nhà văn phòng của viện nghiên cứu, một người đàn ông trung mặc đồ Trung Sơn, đeo kính lão ngồi trước bàn làm việc.
Trong phòng sáng đèn, trên bàn cũng bày đầy văn kiện, khung cảnh này nếu được truyền thông đưa tin nhất định sẽ là hình ảnh làm việc tận tụy cho đất nước, nhưng trên thực tế…
Lấy danh nghĩa tăng ca ở lại đây, nhưng thực ra một vài người lại đang hưởng thụ cảm giác quyền lực mà vị trí này mạng lại.
“Alô? Tổng biên Vương à, hahaha, vâng, vâng, ông cũng không ngủ hả?”
“Cái gì? Sắp sửa bản thảo, ngày mai tiếp tục quay sao? Không sao, sửa bản thảo, sửa cho thật hoàn hảo, tổng biên Vương là tổng biên có tiếng, bản thảo của ông tôi đương nhiên tin tưởng, thứ ông câm trên tay nhất định là đồ tốt!”
“Hahaha...”
Viện trưởng viện nghiên cứu Quách Phu làm như người quen cũ nói.
Âm thanh bên kia điện thoại cũng nhanh chóng vang lên: “Không phải đâu, thật ngại quá viện trưởng Quách, cấp dưới dùng từ không chính xác lắm, cũng không phải tài hoa gì, hạng mục chữa trị ung thư dưới tay ông kia, đừng nói cả nước, dù là thế giới thì cũng là một tin tức mới chấn động khắp nơi”.
“Cấp dưới ngốc quá, không viết được ý tôi muốn, vừa nhìn thấy tôi liền xé đi, để tuyên bố thông tin hạng mục của ông thành công, nửa đêm rồi tôi còn lôi mọi người trong nhóm tới thảo luận, cuộc họp vừa kết thúc mới quyết định được nội dung cần sửa”.
“Thật xin lỗi viện trưởng Quách, ông yên tâm, tôi đảm bảo tin tức công bố lúc tám giờ sáng mai sẽ chấn động cả nước, tôi còn đặc biệt gọi cho ông bạn cũ trong đài truyền hình bảo bọn họ điều chỉnh lượt xem”.
Trong lời nói của tổng biên tập công ty truyền thông lớn chứa đầy sự tâng bốc và nịnh hót.
Mà Quách Phu nghe thấy những lời này càng cười tươi hơn: “Vậy thì thật cảm ơn tổng biên Vương”.
Tổng biên Vương: “Đừng mà, ông mà cảm ơn tôi là không xem trọng tôi đó, ngược lại tôi phải thay người dân cả nước cảm ơn ông nha, may có viện nghiên cứu của ông, mới nghiên cứu ra được thuốc đặc trị tạo phúc cho nhân loại”.
“Không còn sớm nữa, viện trưởng Quách, ông nghỉ ngơi sớm đi, tôi không quấy rầy ông nữa”.
“Được, được!”
“Cạch!”
Sau đó, điện thoại dập máy.
Tiếp đó, tiếng tút tút trong điện thoại truyền tới, Quách Phu, người đàn ông trung niên làm việc ở viện nghiên cứu hơn 20 năm đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi.
“Cuối cùng ông đây cũng có thể rời khỏi chỗ rách nát này rồi!”
“Nếu ảnh hưởng lớn thì chỉ riêng thành tích lần này cũng có thể khiến mình thăng chức từ viện nghiên cứu lên cấp lãnh đạo chứ nhỉ!”
“Ngồi ở vị trí này lâu như vậy, phù, cuối cùng cũng có thể đi khỏi nơi quỷ quái này rồi”.
Bây giờ, nghĩ tới những ý nghĩa của hạng mục này, tảng đá trong lòng Quách Phu rốt cuộc cũng được bỏ xuống.
Là viện trưởng của viện nghiên cứu cao nhất trong ngành y, Quách Phu hoàn toàn không cảm nhận được vinh quang của thế giới bên ngoài trong tưởng tượng, chỉ khi đứng đúng vị trí mới biết được nó là gì.
Mang danh hiệu này ra ngoài thì có vẻ huy hoàng, nhưng thực tế, đi gặp mặt những người ở đủ mọi tầng lớp trong giới quyền lực mới biết được căn bản không đáng để nói tới.
Nói là viện trưởng, thực ra chỉ có thể ảnh hưởng tới một vài người.
Cấp dưới ai cũng đều là sinh viên hàng đầu, nghiên cứu viên IQ cao, trợ cấp thì do kho bạc nhà nước phát, căn bản không qua tay một viện trưởng như ông ta.
Thậm chí có việc lớn gì viện trưởng ông cũng không thể nhúng tay vào, muốn mở miệng cũng không đủ tài năng khiến người khác nể phục, quan trọng hơn là, dưới quyền ông ta còn có một người không ai dám động vào!
Cô cả đời thứ hai nhà họ Lý, Lý Tiên!
Cô cả xuất thân từ nhà họ Lý, hào môn đứng đầu Thủ Đô, cũng là hào môn đứng đầu cả nước.
Làm viện trưởng mấy năm nay, Quách Phu vô cùng lo sợ, không dám tham ô vì sợ bị cô cả nhà họ Lý này phát hiện, một câu liền có thể khiến ông ta cuốn gói cút khỏi đây, mắng cũng không dám vì thân phận của người ta bản thân có thể chọc vào được.
Có mấy lần ông ta muốn bảo Lý Tiên giao mấy dự án lại cho học trò ông ta mới tuyển vào, nhưng Lý Tiên vừa nghe xong liền mắng ông ta một trận, bảo ông ta đừng can thiệp bậy bạ vào những hạng mục quan trọng!
Cảnh tưởng đó, bây giờ nghĩ lại liền khiến Quách Phu nghiến răng nghiến lợi, oán hận sâu sắc!
Nhưng hôm nay, hạng mục quan trọng này đã được Hồ Yến giải quyết rồi, tuy bản thân và Hồ Yến không có quan hệ gì nhưng dựa vào trình độ của tổng biên Vương, Quách Phú cảm thấy rất thoải mái!
Đồng thời, ông ta cũng nhờ đột phá trong hạng mục lần này mà được thăng tiến, vừa nghĩ tới đây, Quách Phu càng nhìn càng thấy Hồ Yến thuận mắt.
Còn Lý Tiên...!
Hừ!
“Lý Tiên ơi Lý Tiên, tôi thật muốn biết tin tức này lên báo, nghiên cứu viên bên dưới đưa tin cô không nghiên cứu được hạng mục này ra ngoài, cô còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại viện nghiên cứu!”
“Trước khi ông đây thăng chức nhất định sẽ đá cô ra ngoài, để cô mắng chửi tôi trước mặt mọi người!”
“Cốc, cốc!”
Nhưng khi Quách Phu vừa nói hết câu…
Đội nhiên vang lên tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Tiếp đó, là giọng của Lý Tiên!
“Viện trưởng Quách, viện trưởng Quách, ông có đó không? Tôi có việc quan trọng muốn bàn bạc với ông, ông mở cửa đi!”
Gương mặt Lý Tiền tĩnh lặng như nước!
...!