Đệ Nhất Lang Vương

Chương 709: Nguyên Tắc Của Vu Kiệt





Một chữ cút!  
      Thể hiện rõ thái độ.

      Dù thành quả nghiên cứu đó có phải là do bà ta làm hay không thì bây giờ Quách Phu chỉ muốn một kết quả duy nhất, đó là khiến tin tức này làm cả nước bùng nổ, làm thế giới chấn động, khiến mình công thành danh toại, sau đó rời khỏi cái nơi rách nát này.

      Tất cả những người muốn ngăn cản ông ta hoàn thành chuyện này đều phải cút hết!  
      Khoảnh khắc đó, Lý Tiên hoàn toàn ngu người.

      Bà ta giật mình đứng yên ngay đó, không thể ngờ nổi viện trưởng… Lại có thái độ thế này, ông ta lại cho rằng bà đưa ra yêu cầu đó vì vinh quang và danh lợi!  
      Vinh dự trên đầu bà ta mười mấy năm qua, chẳng lẽ đều hóa thành phù du trong mắt con người này?  
      Để những nhân viên nghiên cứu trong tay mình có được thành tích, bà ta đã liều mạng tranh dành những vị trí đó cho họ, kết quả tất cả đều bị vị viện trưởng này chắp vá thành như thế.

      Bà ta có yêu hư danh không, có phải là người tư lợi không, người khác không biết nhưng tại sao Quách Phu… Lại không biết cho được?  
      Lý Tiên siết chặt năm ngón tay: “Ông bảo tôi… Cút đi ư?”  
      Hai mắt Quách Phu trợn tròn, không thể đổi miệng được nữa: “Đúng, tôi bảo cô cút đi, cút khỏi viện nghiên cứu này đi.

Lý Tiên, tôi có thể giấu kín chuyện tối nay cô đã đến đây, tôi cũng chẳng muốn nói ra làm gì, nói rồi lại thành sự sỉ nhục”.

      “Với cô hay với tôi gì cũng không phải là một chuyện tốt, còn thành quả dự án của tiến sĩ Hồ thì cô đừng nói nữa, cũng đừng nhúng tay vào nữa, không thể phủ nhận cống hiến của cô trong dự án này nhưng vinh quang cuối cùng thuộc về tiến sĩ Hồ, những chuyện tiếp theo tôi sẽ giao toàn quyền cho tiến sĩ Hồ đại diện các thành viên nghiên cứu khác tiến hành xử lý”.

      “Đêm nay cô đã khiến tôi quá thất vọng, tối rồi đừng ở lại viện nghiên cứu nữa, cô về nhà nghỉ ngơi đi! Mai tôi sẽ giúp cô kéo dài thời gian nghỉ phép, chờ cuộc họp công bố dự án này kết thúc rồi, nếu cô muốn về thì cứ về!”  
      “Tôi còn có việc nên đi trước, cô xem sao đó rồi làm đi!”  

      Dứt lời, Quách Phu khép tập tài liệu mình còn chưa từng liếc mắt lấy một lần lại, sau đó sải bước đi nhanh khỏi đó.

      Ông ta ra tới cửa thì lại dừng chân lại như vừa nghĩ ra điều gì đó, lạnh lùng nói: “Đúng rồi, nếu cô không muốn lái xe thì cứ gọi điện thoại nói cho tôi biết, tôi cử người đưa cô về nhà”.

      Xoẹt!  
      Sắc mặt Lý Tiên trở nên tối tăm.

      Đây là… Lệnh đuổi khách!  
      Nói tóm lại là bây giờ ông ta không cần Lý Tiên!  
      Khoảnh khắc đó, Lý Tiên chợt biết được một thứ mang tên bất lực, khi tất cả mọi người đều hiểu lầm thì dù mình có cố gắng giải thích đến mức nào, họ vẫn dựa vào những thành kiến có sẵn trước đó để phán đoán về hiểu lầm đó.

      Thành kiến trong lòng mỗi người hệt như một ngọn núi lớn.

      Trong không gian là tiếng bước chân Quách Phu để lại ngoài hành lang rồi dần biến mất.

      Lý Tiên đứng đó rất lâu, rất lâu.

      Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính thủy tinh, để lại những đốm sáng trên mặt sàn, xem kìa, trông màn kịch này hài hước đến mức nào kia chứ.

      “Mình phải làm gì bây giờ?”  
      Lý Tiên tự hỏi bản thân mình, bà ta không thể ngờ được rằng mọi chuyện lại phát triển theo hướng như thế.

Bà ta không ngờ thứ tự tế bào mình tính ra trước khi đi lại thành công, bà ta cũng không ngờ cánh tay đắc lực mình tin tưởng trong nhiều năm là Hồ Yến lại bán đứng nguyên tắc của bản thân vì cái gọi là vinh sự, lợi ích và hư danh.

      Bà ta lại càng không ngờ rằng thì ra hình tượng của mình trong lòng những người ở viện nghiên cứu đã lệch lạc và xiêu vẹo đến thế trong suốt mấy năm qua!  
      Đột nhiên…  
      Bà ta nở nụ cười.

      Nụ cười nực cười!  
      Nghiên cứu thứ nhất, làm người thật sự không được ổn cho lắm.

      Lý Tiên mãi mãi không ngờ được rằng mình lại tệ hại trong việc đối nhân xử thế để vậy.

      Cứ thế này, có ý nghĩa gì nữa đâu?  
      Nhìn văn phòng trống rỗng, Lý Tiên xoay người rời khỏi đó  
      Rời khỏi tòa nhà, đi ngang qua mỗi một ngõ ngách của viện nghiên cứu, bà ta cứ thả hồn đi tới, thấy nhân viên nghiên cứu đều tránh né mình như đang né tà, những nơi bà ta đi qua, họ lại đứng sau lưng chỉ trỏ, nhỏ giọng nói to rủ nhỏ những lời không được hay ho.

      Nhất thời, từ trên xuống dưới viện nghiên cứu bỗng trở nên xa lạ trong mắt Lý Tiên.

      “Bỏ đi…”  
      “Bỏ đi…”  
      Bà ta cười khổ, nhìn bóng mình dưới ánh trăng rồi lắc đầu: “Xem như hết!”  
      Sau đó, bà ta trở về nhà.

      Không biết.


      Liệu có thể bỏ đi hết tất cả như thế thật không?  
      Lý Tiên không biết, mọi người đều không biết rằng phiền phức lớn hơn nữa sẽ ập đến và quét sạch cả viện nghiên cứu vào hôm sau!  
      …  
      …  
      Màn đêm đã buông xuống từ rất lâu, nhưng tòa nhà giam đặc biệt để điều tra Lưu Hải vẫn còn sáng đèn.

      Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Lưu Hải lại được soi sáng rực rỡ, vẻ mặt hắn khá tiều tụy và căng thẳng, trong mắt chất chứa vẻ hoảng hốt và lo sợ.

      Bởi vì…  
      Hắn đã nói chuyện đó ra!  
      Trước mặt, một nhân viên điều tra đang ngồi đó cầm cây bút máy ghi chép những chữ cuối cùng.

      Anh ta đặt bút máy xuống, xem lại một lượt từ đầu đến cuối, sau đó hít sâu một hơi: “Mấy thứ này, nếu như không có gì bất ngờ thì đã đủ để làm bằng chứng, Lưu Hải, tôi sẽ đối chất với anh lại thêm một lần nữa”.

      “Theo như lời khai của anh, nhà Hiên Viên đã hứa cho nhà họ Lưu hai mươi phần trăm cổ phần những công ty liên quan và đồng ý cho nhà các người một số tài nguyên nhất định nên anh mới tố cáo bà Lý, đúng chứ?”   
      “Đúng, đúng, đồng chí, điều gì cần nói tôi đã nói hết rồi, đó là tất cả những điều tôi biết, lợi ích cụ thể thì tôi không rõ, tôi chỉ là một quân cờ, tôi có thể được thả ra không? Tôi không muốn sống ở nơi này”.

      Lưu Hải được sống trong gấm nhung từ nhỏ đến lớn làm gì phải ở trong tù bao giờ, bây giờ một giây ở cái nơi thế này thôi là đủ để tra tấn tinh thần hắn ta rồi.

      Hắn muốn được thả ra ngoài!  
      Hắn muốn được ra ngoài!  
      Áp lực lớn cùng với sự sợ hải tra tấn khiến hắn phải cúi đầu, chẳng những lặp lại hết những chuyện lúc nãy một lần mà còn nói ra cả những giao dịch lợi ích giữa hai nhà.

      Hắn không thể giấu diếm được!  
      Một câu hỏi trong buổi thẩm tra sáng nay của ông Cổ Thu gì đó đã trực tiếp chỉa mũi dùi về phía người tố cáo là hắn, mục đích là hắn phải khai ra, nếu hắn không khai thì có trời mới biết những người đó sẽ dùng tới thủ đoạn thế nào!  
      Lưu Hải không biết.

      Cũng vì sự không biết đó nên hắn mới không thể chắc chắn được gì, chẳng biết phải làm sao.

      Quan trọng nhất là chuyện: Hắn không muốn những người này điều tra đến những người mình qua lại, nếu nói thẳng ra thì bây giờ Vu Kiệt đang nắm trong tay những bằng chứng xác thực, so với hậu quả của đống bằng chứng đó thì Lưu Hải thà rằng mình nhận tội bắt tay với nhà Hiên Viên bôi nhọ Lý Châu.

      Một bên là chết!  
      Một bên cao lắm là vài năm!  
      Bên nào nặng bên nào nhẹ, có cần phải nghĩ không?  
      “Thả ra ngoài?”  
      Nhân viên điều tra kẹp bản ghi chép vào túi tài liệu: “Khó đấy, theo như những gì anh khai báo, chúng tôi phải điều tra thêm một số thứ.

Nhưng cũng không quan trọng lắm vì anh chỉ là đồng phạm, không phải thủ phạm chính nên cũng không đến vài năm”.

      “Vài năm?”  
      Nghe thế, Lưu Hải thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt rồi, thế là tốt rồi”.

      “Được rồi, cứ thế đi!”, nói xong, nhân viên điều tra đứng dậy chuẩn bị đi.


      Nhưng…  
      Khi anh ta vừa chuẩn bị đứng dậy thì một nhân viên khác đột nhiên cầm một đống tài liệu lao tới, đi tới trước mặt nhân viên điều tra.

      Những tài liệu này, cực kỳ quan trọng.

      Hai người nói với nhau vài câu, nhân viên điều tra nhíu mày thật chặt, trừng mắt nhìn Lưu Hải rồi vội vàng lấy đống tài liệu đó lật ra xem xét cẩn thận.

      Không biết qua bao lâu, khi ánh mắt của nhân viên điều tra dừng lại trên dòng chữ cuối cùng dưới bức ảnh.

      Bầu không khí...!Bỗng nhiên đầy mùi thuốc súng.

      Nhân viên điều tra cùng với vừa mới vào đều nhìn hắn với ánh mắt sắc như dao.

      “Ừng ực!”  
      Lưu Hải nuốt một ngụm nước bọt: “Sao… Sao thế?”  
      “Chuyện gì vậy?”  
      Nhân viên điều tra cười ha hả, ném mạnh tài liệu xuống trước mặt Lưu Hải.

      “Rầm”.

      Một tiếng.

      Nhân viên điều tra: “Anh còn dám hỏi tôi chuyện gì vậy hả?”  
      “Lưu Hải, lá gan anh cũng lớn quá nhỉ!”.

Hãy tìm đọc trang chính ở [ TRUMTR UYEN.

O R G ]
      “Anh giấu tội… Cũng không nhỏ lắm ha!”  
      “Bây giờ không còn là chuyện ngồi bao nhiêu năm nữa, mà là… Anh muốn ăn mấy viên đạn đồng?”  
      Bằng chứng của Vu Kiệt… Đã tới!  
      Lưới luật pháp tuy thưa, nhưng khó lọt!  
      Luật pháp như sắt, sẽ không đổ oan cho người tốt, cũng sẽ không tha cho bất kỳ… Kẻ xấu nào!  
      Thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc mà thôi!  
      Vu Kiệt: Tôi chưa từng đồng ý với anh rằng chỉ cần anh giúp tôi làm việc đó thì sẽ không giao bằng chứng ra!  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.