Trong màn mưa, bốn chiếc xe Rolls Royce đang đi trên đường quốc lộ thì trực tiếp rẽ sang đường tắt, sau đó đến công xưởng ô tô bỏ hoang trong thời gian ngắn nhất. Hơn chục vệ sĩ nhà họ Dương mặc vũ trang, còn mang theo cả máy ảnh nhiệt bên người.
Họ vừa xuống xe thì đã khom người áp sát công xưởng rồi tìm một nơi ẩn nấp thích hợp.
“Mau dùng máy ảnh nhiệt kiểm tra tình hình bên trong công xưởng đi”.
“Rõ”.
Sau khi vệ sĩ dẫn đầu ra mệnh lệnh thì một vệ sĩ vội lắp máy ảnh nhiệt lên flycam, sau đó điều khiển bay lên trên nóc của công xưởng để tiến hành kiểm tra.
Không bao lâu đã có tin tức truyền lại.
“Theo như hiển thị trong máy ảnh nhiệt, bên trong công xưởng tổng cộng có sáu người. Trong nhà vệ sinh tầng sáu có một người, tầng một có hai người, tầng hai có ba người, tất cả đều đang đi về phía tầng một. Xem ra, tên Vu Kiệt kia đã đến rồi, đang đối chọi với Vương Ninh. Chúng ta đến thật đúng lúc, mau xông vào trong thôi”.
Tên vệ sĩ đó nói xong đang định đứng lên cầm súng đi vào trong thì bị tên dẫn đầu kéo lại.
“Đồ ngốc! Không biết nhìn xa hả? Lẽ nào muốn xông vào trong chịu chết sao? Chúng ta đến đây với mục đích đưa cô chủ quay về Ninh Thành chứ không phải là tham gia vào cuộc chiến vô nghĩa này”, nói xong hắn ta ngập ngừng suy nghĩ rồi lại tiếp tục nói: “Mặc dù không biết tên Vu Kiệt kia có mối quan hệ thế nào với cô chủ mà lại mạo hiểm tính mạng đến cứu. Nhưng chúng ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như này. Xem ra hiện giờ cô chủ ở tầng sáu rồi”.
“Người của Vương Ninh ở tầng hai và tầng ba, trước khi trận chiến này kết thúc thì chắc sẽ không quay về được đâu. Lão Tam, Lão Ngũ, hai người dùng móc câu trèo lên tầng sáu còn chúng tôi sẽ ở bên dưới tiếp ứng, nhất định phải đưa cô chủ an toàn trở về”.
“Rõ”, nhận được mệnh lệnh, hai vệ sĩ vội từ trong ba lô lấy ra móc câu sắc nhọn chuyên dụng rồi tìm vách tường thích hợp để trèo lên.
Họ đều là vệ sĩ của nhà họ Dương, đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, đều được hưởng đãi ngộ của nhân vật tầm cỡ của nhà họ Dương. Nói không khoa trương chứ sức chiến đấu của họ đều xuất sắc như lính đặc chủng. Vì vậy, tầng sáu kia đối với họ không là gì cả.
Chỉ thấy họ đứng dưới tầng, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng sáu, sau đó dùng móc câu trong tay cào vài cái rồi dùng lực ném lên trên.
“Bụp”, móc câu phá tan cửa sổ rồi cắm chặt lên góc chết ở điểm lõm đó. Họ kéo xuống một chút, sau khi chắc chắn là móc câu không gãy bể gì thì buộc chặt dây thừng ở bên hông và bắt đầu trèo lên tầng sáu.
Còn về trận đấu ở tầng một, họ căn bản không quan tâm.
Mục đích gia chủ nhà họ Dương bảo họ đến đây chỉ có một, đó là cứu Dương Cẩm Tú rồi lập tức rời đi. Mệnh lệnh này đối với họ là thiên mệnh, họ nhất định phải tuân thủ.
Tầm mấy phút sau, họ nhanh chóng leo lên được tầng sáu rồi từ cửa sổ trèo xuống. Họ tìm được nhà vệ sinh theo như hiển thị trên máy ảnh nhiệt. Họ đá lên trước một cái thì nhìn thấy phía trước là Dương Cẩm Tú toàn thân bị trói chặt vào một cái cột.
“A… Đừng lại đây, đừng lại đây”, vừa thấy họ, Dương Cẩm Tú còn tưởng là đám thuộc hạ điên rồ của Vương Ninh nên sợ hãi hét lớn.
Một tên vệ sĩ vội nói: “Cô chủ! Nói nhỏ thôi! Là chúng tôi, chúng tôi được ông chủ phái đến cứu cô”.
“Bố…”, Dương Cẩm Tú bình tĩnh lại rồi nhìn cách ăn mặc của mấy người này dường như không giống người của Vương Ninh. Hơn nữa, nghe giọng của hai người cũng giống giọng của người ở Ninh Thành nên lúc này cô cũng chắc chắn hơn.
“Đúng là bố tôi phái các anh đến sao?”
“Vâng thưa cô chủ! Ông chủ đang đợi cô ở cửa hàng của cậu chủ Kiếm. Ông chủ vốn định hôm nay đón cô và cậu Kiếm về nhà nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, vì vậy đã phái chúng tôi đến. Cô chủ, mau đi thôi, không đi là không kịp nữa đâu”.
“Đợi đã”, một vệ sĩ lên trước cởi trói trên người Dương Cẩm Tú nhưng không ngờ cô lại nói: “Cứ mặc kệ tôi, các người mau xuống tầng xử lý tên Vương Ninh đi. Chú vẫn đang ở dưới tầng một, chú ấy đang gặp nguy hiểm, mau đi cứu chú ấy”.
Tiếng súng liên tiếp ở dưới tầng khiến Dương Cẩm Tú thấy căng thẳng. Cô rất sợ, sợ Vu Kiệt sẽ vì mình mà bị thương và xảy ra chuyện gì đó. Vì vậy mà cô vừa cầu nguyện vừa lo sợ. Nhưng hiện giờ người của mình đến, chú coi như được cứu rồi.
Chỉ có điều, câu nói tiếp đó của vệ sĩ khiến trái tim cô như tan nát: “Xin lỗi cô chủ! Tôi không thể nghe theo được. Chú mà cô nói không nằm trong phạm vi chức trách của chúng tôi, mục tiêu của chúng tôi là đưa cô chủ bình an quay về. Cô chủ đừng làm khó chúng tôi”.
“Cái gì?”, Dương Cẩm Tú hai mắt chấn động: “Không được! Nếu các người không đi cứu chú ấy thì có khác nào biến tôi thành kẻ vong ân bội nghĩa, mất hết lương tâm. Chú ấy vì cứu tôi mà mạo hiểm đến công xưởng này, lẽ nào tôi bỏ mặc chú ấy mà một mình rời đi sao?”
Cô không thể làm như vậy được. Cô tuyệt đối không phải kiểu người ham sống sợ chết. Nếu để cô chọn giữa tính mạng của mình và Vu Kiệt thì cô nguyện chọn mình chết chứ không muốn Vu Kiệt mạo hiểm.
“Cô chủ! Đây là mệnh lệnh của ông chủ, mong cô đừng làm khó chúng tôi”, hai vệ sĩ quỳ đơn gối trên đất, cung kính nói.
“Làm khó? Các người có còn lương tâm không thế. Hiện giờ chú đang gặp nguy hiểm, còn các người lại bảo tôi làm kẻ nhát gan chạy trước. Các người có biết chú ấy đến đây vì tôi, hiện giờ tên Vương Ninh muốn giết chú ấy. Giết chú ấy đấy… Các người hiểu không?”, Dương Cẩm Tú như muốn gào thét thật lớn nhưng giọng nói trong màn đêm tĩnh lặng lại trở nên bất lực.
Lúc này cô bật khóc, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Cô không muốn bỏ lại Vu Kiệt mà rời đi như thế?
Cô vẫn chưa nói rõ ràng với Vu Kiệt, vẫn chưa nói là cô thích Vu Kiệt, nói ra chuyện lần đầu gặp anh mà đã trúng tiếng sét ái tình. Cô còn rất nhiều điều chưa nói, vậy thì làm sao mà đi như thế này được?
“Cô chủ, đừng làm khó chúng tôi nữa, đi cùng chúng tôi đi”.
Dương Cẩm Tú hét lên: “Tôi không đi, không đi đâu hết. Nếu các người không cứu chú ấy thì tôi sẽ không đi”.
“Chuyện này…”, hai vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, xem ra chỉ có thể…
Một người trong đó đứng lên, đi về phía Dương Cẩm Tú rồi khom lưng nói: “Xin lỗi cô chủ, lão Tam đắc tội rồi”.
“Anh muốn làm gì?”, Dương Cẩm Tú trừng mắt, nói.
Một giây sau, chỉ thấy người đó dùng tay đánh về sau gáy Dương Cẩm Tú một cái.
“Bụp”, cô ngất đi mà không còn nhận thức.
“Mau đưa cô chủ xuống theo lối cửa sổ đi”.
“Vâng”, hai người cùng cắt đứt dây thừng trên người Dương Cẩm Tú, sau đó đi đến phía cửa sổ rồi dùng dây thừng buộc chặt vào người cô. Sau đó một người vừa cõng Dương Cẩm Tú vừa trượt xuống dưới, cuối cùng đáp xuống đất một cách an toàn.
Còn một người khác cũng xuống bằng cách đó, sau đó cùng đi về phía của vệ sĩ dẫn đầu.
“Báo cáo! Đã tìm được cô chủ”.
“Ừm! Rút thôi, mau gửi tin cho ông chủ, chúng ta sẽ về Ninh Thành từ đường này luôn. Có lẽ tối nay ở Giang Thành sẽ không được thái bình lắm, vì vậy không nên ở lâu. Bảo ông chủ lập tức xuất phát đi”.
“Ok”.
Nói xong, hơn chục người vội vã rời đi mà thần không biết quỷ không hay. Nhân lúc đám người của Vương Ninh và Vu Kiệt đang đấu đá nhau thì họ đã cứu Dương Cẩm Tú rời đi.
…
Lúc này, trong phòng cung cấp điện ở tầng một, ở hông Vu Kiệt đã nhuốm đầy máu tươi.