Đệ Nhất Lang Vương

Chương 731: Biết Có Ngày Hôm Nay Sao Khi Đó Lại Làm Thế



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vừa mới lên tiếng.

Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía cửa lớn.

Mấy tên chủ nhiệm dưới sân khấu nhìn thấy gương mặt của người đàn ông trung niên kia thì đều nhíu mày thật chặt, cảm nhận được sự bất an đang dâng trào.

Hiệu trưởng… Đến rồi!  
Người có quyền lực lớn nhất của trường đại học Thủ Đô, đến rồi.

“Hiệu… Hiệu trưởng…”, chủ nhiệm Vương nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt bất giác trở nên gượng gạo.

Website T_amlinh_247 cập nhật nhanh nhất
Xa xa, Hạ Viên ngồi ở một nơi khác cũng nhíu mày rất chặt.


Tâm trạng vừa bình tĩnh lại sau khi Trần Song Hỷ nói những lời đó thì giờ lại bắt đầu trở nên thấp thỏm không yên.

Hắn ta không ngờ mọi thứ lại thay đổi nhanh đến như vậy, hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì chủ nhiệm Vương trông như đang nịnh bợ Trần Song Hỷ đã trở mặt biến thành một con chó cắn ngược, hắn ta không ngờ, thật sự không thể ngờ được.

Giờ thì hiệu trưởng lại tới nữa ư?  
Rốt cuộc mọi chuyện còn phát triển đến đâu nào nữa đây?  
Không một ai biết!  
Không ai nói cho hắn ta biết đáp án, buổi bán đấu giá quyên góp đang yên đang lành bỗng chốc trở nên sâu xa hơn một chút.

“Tiền đã được chuyển vào chưa?”, Hạ Viên hơi bất an hỏi.

Ông lão lắc đầu: “Chuyển khoản mấy trăm triệu cần một vài quy trình nhất định, đã có người báo bên phía ngân hàng rồi, chắc phải nửa tiếng nữa mới chuyển tới”.

“Cậu chủ, bây giờ dựa vào Trần Song Hỷ để lấy được tảng đá là chuyện không tưởng rồi, chúng ta nên chuẩn bị sẵn tinh thần để kêu giá với Vu Kiệt thôi!”  
“Kêu giá?”, Hạ Viên bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười: “Chẳng lẽ ông quên là thân phận của chúng ta căn bản không thích hợp để kêu giá ở đây à, một khi chúng ta xuất hiện ở nơi này và đấu giá tảng đá đó thì ông nghĩ đám người trong Quốc Phái có bị đánh động tới không?”  
“Đừng quên rằng tổ một được phân tán đi khắp nơi và Quốc Phái theo một cách nào đó, là tình báo chung, nếu ta ra tay thì chẳng mấy chốc Quốc Phái sẽ nhận được tin tức, ông cũng thế, nếu để người của Quốc Phái biết tôi tự tay mua tảng đá đó thì bí mật này… E là sẽ thành cái mầm tai vạ cho nhà họ Hạ!”  
Nói mấy câu đã nói lên được tình cảnh hiện tại của bọn họ.

Hắn ta không thể giơ tay ra giá, không phải hắn ta không muốn mà là hoàn toàn không dám, để cho một số ít người biết được ý nghĩa của tảng đá đó nghe được chút phong thanh nào thì cả võ giới sẽ náo loạn, đến thời điểm đó, nhà họ Hạ sở hữu tảng đá có lẽ sẽ rước lấy không phải phước, mà là… Họa!  
Thế nên, hắn ta lựa chọn để người của tập đoàn Hạ Long làm trung gian đến tài trợ đại học Thủ Đô, từ đó lợi dụng thân phận này để bán đấu giá tảng đá, trước mắt lại xảy ra chuyện thế này, nếu Trần Song Hỷ bị đuổi ra, thế thì cơ hội của bọn họ… Trở nên xa vời!  
“Thế thì… Phải làm sao bây giờ?”, ông lão cũng nhanh chóng hiểu được lợi và hại trong đó, hỏi.

“Cứ chuẩn bị sẵn hết tất cả mọi thứ đi đã”.

“Chuẩn bị?”  
“Ừm!”, Hạ Viên gật đầu nói: “Ông vào hậu trường chuẩn bị sẵn trước đi, nếu Trần Song Hỷ xảy ra bất kỳ vấn đề gì, Vu Kiệt nhất định sẽ lấy được tảng đá đó, đến khi tảng đá được đưa vào hậu trường để đóng gói thì ông ra tay cướp trước đi!”  
“Cậu chủ, ý của cậu là…"  

Ánh mắt Hạ Viên lạnh lùng: “Tuyệt đối không được để Vu Kiệt lấy được tảng đá đó, nếu ngoài sáng không được thì chúng ta làm trong tối”.

“Sau khi lấy được tảng đá thì tôi ở cửa sau chờ ông, đừng dây dưa với quá nhiều người, với điều kiện tiên quyết là bảo đảm không bại lộ thân phận, đừng đụng tới bất kỳ nguyên tắc nào trong võ giới, người đáng chết thì cứ giết, dùng tốc độ nhanh nhất tới tìm tôi”.

“Hiểu không?”  
Ông lão chắp tay đáp: “Hiểu rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị”.

Dứt lời, ông lão lập tức biến mất bên cạnh Hạ Viên.

Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
Bấy giờ, trên sân khấu, nhìn thấy Lý Thanh Tùng thong thả đi tới chỗ chủ nhiệm Vương, tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh.

Chỉ có những kẻ chột dạ thì mới ngày càng trở nên căng thẳng.

“Hiệu… Hiệu trưởng…”  
“Vương Doãn, ông còn mặt mũi gọi tôi là hiệu trưởng ư? Ông cũng to gan thật đấy, dám cấu kết với đại diện tài trợ bên tập đoàn Hạ Long, làm chuyện bẩn tưởi trái với pháp luật ư?”  
“Trong mắt ông còn có cái trường này không?”  
“Ông lấy tư cách gì gọi tôi là hiệu trưởng?”  
Xoẹt!  
Lời đó vừa được thốt ra khiến tất cả mọi người khiếp sợ!  
Mọi người hít một hơi thật sâu, bắt đầu xì xào bàn tán với nhau, âm thanh ồn ào như tiếng nước sôi sùng sục.

“Cái gì? Ăn hối lộ trái pháp luật? Là ăn hối lộ trái pháp luật hả! Tiền bẩn trái pháp luật là sao!”  
“Nói không chừng là do hiệu trưởng bị chọc tức điên lên nên thế! Không thể tưởng tượng nổi, thì ra buổi đấu giá quyên góp hôm nay còn một sự thật đằng sau nữa, bởi tôi mới thắc mắc là tại sao buổi bán đấu giá của trường năm nay lại có thêm một phần thưởng, phụ huynh bỏ tiền ra nhiều nhất sẽ giành được một chuyến đi du lịch toàn thế giới miễn phí, thì ra là có người cầm tiền”.

“Nếu vậy thì hình như số tiền đó cũng nhiều lắm ấy, du lịch mười thành phố trên thế giới đáng bao nhiêu tiền? Mỗi người tốn đâu đó khoảng hai trăm ngàn, mười người sẽ thành hai triệu, tôi nghe nói lần này tập đoàn Hạ Long tài trợ cho buổi bán đấu giá này lên đến hơn mười triệu cơ!”  
“Thế hả? Thế thì chẳng phải lúc nãy ông tổng đó vừa mới đưa hơn ba mươi triệu ư, uầy, mọi người nói xem có phải một trăm triệu đó cũng do Trần Song Hỷ hét để cố tình tăng thêm hoa hồng không?”  
“Đúng đó, đúng đó, cũng có khả năng đó!”  

“Tôi nói mà, năm nay có gì đó kỳ lạ, tôi nghe phụ huynh thường đến buổi bán đấu giá quyên góp nói hồi xưa chẳng có phần thưởng du lịch gì đâu…”  
“…”  
Nhất thời, âm thanh bàn tán bỗng chốc trở nên ầm ĩ.

Chủ nhiệm Vương bị phanh phui sự thật ngay trên sân khấu nên sắc mặt lập tức đỏ ửng lên.

“Sao thế, không nói gì nữa hả?”, Lý Thanh Tùng lạnh lùng nhìn.

Chủ nhiệm Vương vội vàng đáp: “Hiệu trưởng, có chuyện gì chúng ta bàn riêng với nhau được không? Có thể đừng…”  
“Bàn riêng? Bàn riêng thì làm sao ăn nói với sinh viên người ta bây giờ?”  
Lý Thanh Tùng nói đầy lời chính nghĩa: “Để lấy lòng nhà tài trợ của ông, để lấy được tiền vào túi, ông đã đuổi một sinh viên ra khỏi buổi bán đấu giá quyên góp tiền ư?”  
“Ông cũng to gan thật đấy chủ nhiệm Vương, cho tôi hỏi ai đã cho ông cái quyền chà đạp lên những nguyên tắc của các bậc tiền bối để lại, đi đuổi người như thế hả?”  
“Lại còn đuổi cả phụ huynh của sinh viên về nữa? Ông đang đập nát danh tiếng của cái trường này đó ông có biết không? Vương Doãn!”  
“Tôi… Tôi…”  
Trên đường đến đây Lý Thanh Tùng đã biết được tất cả mọi thông tin từ miệng chủ nhiệm đã tố cáo, trong đó bao gồm cả quan hệ của chủ nhiệm Vương cùng với những chủ nhiệm khác với đại diện Trần Song Hỷ của nhà tài trợ là tập đoàn Hạ Long, mặt khác cũng đã biết toàn bộ những gì đã diễn ra trước đó.

Vừa biết được chân tướng sự thật, Lý Thanh Tùng tức sắp điên lên được.

Đó là con gái của tổng giám đốc Lý!  
Nếu chuyện này đến tai người đó thì cơn thịnh nộ của đứa con cưng trong ngành kinh tế sẽ ập xuống, yêu cầu điều tra rõ ràng thì e là một nửa người trong trường đại học sẽ gặp phải tai bay vạ gió, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến tương lai ba mươi năm sau của trường chỉ vì… Một mình chủ nhiệm Vương!  
Phải giải
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.