Đệ Nhất Lang Vương

Chương 741: Lửa Giận Của Lang Vương



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Xảy ra chuyện lớn!
Vài phút sau, một tin tức gửi đến Mật Điệp Tư ở tất cả các nơi trên cả nước qua đường dây riêng, dù là đội một hay các phái, hầu như họ đều nhận được lệnh điều tra từ Vu Kiệt.

Nhận được tin tức Lâm Nhã xảy ra chuyện không hay, Trịnh Long là trợ lý cho Vu Kiệt cũng vội vàng chạy tới tứ hợp viện.

“Nói!”
Ánh mắt Vu Kiệt đầy sát ý.

Trịnh Long báo: “Vừa mới điều tra xong, vào hai này trước, tập đoàn Hoa Mỹ bị hủy bỏ toàn bộ các hợp đồng với đối tác làm ăn ở Đức, vì biết được chuyện đó nên cô Lâm Nhã đã dẫn người rời khỏi lãnh thổ nước ta ngay trong đêm, đến Luân Thành chuẩn bị đàm phán nhằm cứu vớt lại những tổn thất”.

“Nhưng khi vừa mới xuống máy bay thì sân bay đã gặp phải rất nhiều phần tử vũ trang tấn công, ngoài Lâm Nhã thì tất cả những nhân viên đi theo đều đã tử vong, cả những thành viên của hãng trên chuyến bay cũng đã chết, chỉ còn vài tài xế ở lại để báo… Cảnh sát!”
“Chờ đến khi nhân viên có liên quan đuổi đến nơi thì cô Lâm Nhã đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, những kẻ mang vũ trang đó cũng biến mất như vừa bốc hơi, tất cả đều rời đi”.

“Lúc nãy trên đường đi tôi đã lấy danh nghĩa của Mật Điệp Tư để nhờ đội một hỗ trợ điều tra, người bên đó cũng bị vướng vấn đề lãnh thổ nên chỉ tra được rằng phần tử vũ trang đó có quan hệ với một nhân viên cấp cao trong sân bay”.

“Còn lại… Đành phải chờ kết quả điều tra bọn họ đưa ra”.

Dọc đường đi ra khỏi tứ hợp viện, bước chân Vu Kiệt cực kỳ nhanh, Trịnh Long thở hổn hển nói hết tất cả những chuyện mình biết cho anh nghe.

Đi theo tôn thái tử này trong thời gian dài như vậy, Trịnh Long hiểu rất rõ tính tình anh!
Đụng đến người thân bạn bè của anh thì cứ giết hết không cần giải thích!

Vu Kiệt nheo mắt lại: "Có sắp xếp cho đứa bé xong hết chưa?”
Trịnh Long: “Từ khi nhận được điện thoại của anh Kiệt tôi đã điều động một nửa người của Mật Điệp Tư đến Giang Thành, tăng cường bảo vệ đứa nhỏ, và bảo vệ cả nhà anh cả Vu Sơn của anh”.

“Trực tiếp đưa đứa bé đó đến thủ đô, nhanh lên”.

“Rõ!”
Vu Kiệt đưa ra mệnh lệnh.

Không phải anh cẩn thận quá mức mà là anh không dám mạo hiểm!
Cả đời người quý nhất chỉ có cái mạng này, nghĩ tới chiến trường năm năm trước, để giữ mạng cho mình, tạo thành một bước ngoặt để anh phản kích, Vương Tam đã chủ động đứng ra làm lộ địa điểm ẩn nấp của mình, từ đó kéo ra tất cả những điểm ẩn nấp của tay súng bắn tỉa, cho anh cơ hội nổ súng, lòng Vu Kiệt… Đầy áy náy!
Cái mạng này, là thứ anh nợ Vương Tam!
Anh tuyệt đối không thể để cho người mà anh em của mình nhờ chăm sóc phải gặp chuyện gì không may!
Trước mắt vẫn chưa biết tình hình Lâm Nhã, Vu Kiệt chỉ có thể làm như thế, ít nhất thì ở thủ đô này có nhà họ Lý, có đợi một và Quốc Phái che chở, không ai có thể cướp đi một người được ba thế lực lớn này che chở.

Chẳng mấy chốc, Trịnh Long đã truyền mệnh lệnh này xuống cho Mật Điệp Tư, mặt khác cũng sắp xếp máy bay tư nhân, vừa đón được Vương Lạc thì lập tức cất cánh.

“Anh Kiệt, bây giờ chúng ta đi đâu thế?”
Trịnh Long căng thẳng hỏi.

Đi đâu?
Câu hỏi này không có đáp án!
Vu Kiệt cũng muốn biết.

“Đến căn cứ tổ một”.

Nghĩ nghĩ, Vu Kiệt quyết định.

“Tôi đi lấy xe”.

“Không cần”, Vu Kiệt trực tiếp lấy chìa khóa từ túi tiền ra: “Tôi đi lấy xe, lái chiếc Ferrari đó đi”.

“Ferrari?”
Vài phút sau, Vu Kiệt xuống nhà để xe của tứ hợp viện, hai người vừa mới xuống tới nơi thì một chiếc Ferrari Tuyết Ảnh như con chim ưng hùng dũng đã xuất hiện trước mặt anh.

Đó là quà chú ba Lý Hòa tặng anh khi anh trở về nhà!
Một chiếc xe thể thao số lượng giới hạn trị giá hơn trăm triệu!
Trong tình huống phải giành giật lấy từng giây thế này, Vu Kiệt không thể lãng phí một chút thời gian nào.

“Nghệt mặt ra đó làm gì! Lên xe”.

“Rõ!”
Dứt lời, Vu Kiệt dủng chìa khóa mở cửa xe, nhấc chân ngồi vào, cửa xe đóng lại.


Lập tức!
“Rầm!”, tiếng động cơ như tiếng thú hoanh đang rít gào, vang vọng khắp tứ hợp viện.

Vu Kiệt nhấc chân giẫm chân ga, chiếc xe xa hoa xuất hiện trên đường lớn thủ đô.

Đám người qua lại đều giật mình bật thốt lên.

Nhưng những phản ứng đó đều bị Vu Kiệt ngó lơ.

Anh chỉ quan tâm tới một điều… Đó là có thể tìm ra kẻ bắt Lâm Nhã hay không!
Hiển nhiên, kẻ bắt cóc Lâm Nhã đã phạm vào điều cấm của Vu Kiệt, rồng cũng có vảy ngược, sói cũng có vuốt ngược.

Anh vừa mới lái đi được một lát thì có một cuộc điện thoại lại được gọi tới.

Vu Kiệt một tay cầm tay lái, anh kẹp điện thoại lên tai nghe: “Alo?”
“Là tôi, Mạc Vãn Phong đây!"
Thủ lĩnh đội một, Mạc Vãn Phong.

“Chú Mạc, có điều tra được không?”, Vu Kiệt vội vàng hỏi.

Mạc Vãn Phong nói: “Điều tra được chút dấu vết để lại, những người đó không phải là dân bản địa Lâm Thành mà di chuyển từ Lập Kiên sang, tôi đã cử mật thám ẩn nấp ở Lập Kiên điều tra những người đã di chuyển đến Luân Thành trong mấy ngày gần đây, dù là nhập cư trái phép hay dùng phương tiện giao thông gì cũng đào lại một lượt, cuối cùng cũng điều tra được chút manh mối”.

“Nhưng trước khi nói thì cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt”.

Giọng Mạc Vãn Phong hơi nặng nề.

“Chú Mạc, tôi có thể chấp nhận được, bọn họ là ai?”
“Sát thủ bộ tộc Thánh Đường!”
Xoẹt!
Vừa mới nói xong thì Vu Kiệt đã trừng lớn hai mắt.

Bộ tộc… Thánh Đường!
Lại là bọn họ?
Trong đầu Vu Kiệt lại nghĩ tới Lỗ Phi Nhã, anh nhớ tới những lời cô ta từng dùng để uy hiếp mình, nếu không làm theo những gì bộ tộc Thánh Đường nói, thả Lỗ Phi Nhã ra thì cẩn thận người nhà của anh…
“Rít!”.

Đột nhiên, một tiếng phanh xe chói tai vang lên ngoài cửa sổ.

Lốp xe chiếc Ferrari ma sát mặt đất, lóe lên vài đốm lửa.

Anh giẫm phanh, dừng lại ở ngã tư, ánh mắt lạnh lẽo.


“Anh Kiệt…”, Trịnh Long sợ hãi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Vu Kiệt dao động cảm xúc nhiều đến thế, suýt chút nữa… Đã đâm trúng người.

“Không có gì!”
Vu Kiệt hít một hơi thật sâu: “Chú Mạc, người hôm đó tôi bắt được Giang Thành, ông còn giữ không?”
Mạc Vãn Phong: “Nên tôi mới bảo là cậu phải chuẩn bị sẵn tinh thần, người đó đã bị tôi giết, trước bia mộ của những người đã chết đi trong đội một, ngũ mã phanh thây”.

“Bây giờ xem ra cậu chỉ có thể chờ bọn chúng liên lạc tới”.

“Liên lạc?”
Vu Kiệt nheo mắt lại: “Ngồi chờ bị chúng sắp xếp ư?”
“Thật lòng xin lỗi, tôi không chấp nhận”.

“Chú Mạc, giúp tôi sắp xếp Lỗ Phi Nhã, tôi sẽ gặp cô ta”.

“Cậu có chắc không?”, Mạc Vãn Phong lập tức hiểu ra ý của Vu Kiệt.

“Chắc chắn!”
Mạc Vãn Phong còn nói thêm: “Đưa người của cậu đến chờ ở bến tàu, tôi giúp cậu chuẩn bị một số thứ”.

“Cảm ơn chú Mạc!”
“Không cần phải khách sáo!”
Mạc Vãn Phong hít một hơi thật sâu, giọng lạnh lùng nói: “Nhớ phải sống sót trở về”.

“Được”.

Nói xong lập tức cúp điện thoại, Vu Kiệt nhìn về phía Trịnh Long: “Cậu đến bến tàu chờ tôi, nơi đó sẽ có người chuẩn bị những trang bị cần cho chiến đấu và vật dụng để rời bến”.

“Rời bến?”, mặt Trịnh Long căng thẳng: “Anh Kiệt, anh định rời khỏi lãnh thổ nước ta, đi…”
“Đừng hỏi nhiều!”
“Không nói cho chị dâu Cẩm Tú một tiếng hả?”
Vu Kiệt lắc đầu: “Không đủ thời gian, nấn ná thêm một giây là thêm một phần nguy hiểm!”
“Cậu đi
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.