Kế hoạch báo thù của tổ chức Đệ Nhất...!chính thức bắt đầu!
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong Thành phố không ngủ cũng xảy ra chuyện tương tự, tất cả sát thủ của gia tộc Thánh Đường đều bị phục kích bất ngờ tại điểm theo dõi, hơn nữa, không có bất kỳ người nào còn sống để truyền tin về.
Nói cách khác…
Đều đã chết!
Tất cả đều chết rồi!
Sau khi nghe thấy giọng nói xa lạ kia, Gấu Đen biến sắc, hắn siết chặt tay, lập tức cúp điện thoại, vội vàng quay về căn cứ của bộ Thiên – gia tộc Thánh Đường.
Về phần những người còn sống, sau khi nhận được tin tức từ Gấu Đen, cũng nhanh chóng rời khỏi vị trí, ẩn nấp.
Bọn họ đều ý thức được rằng: Tử vong đã đến gần.
Chẳng ai có thể ngờ người của tổ chức Đệ Nhất lại tìm đến tận cửa.
Mỗi một tên sát thủ đều hiểu rất rõ ân oán giữa gia tộc Thánh Đường và tổ chức Đệ Nhất, sau chiến dịch thanh trừ kia, chính phủ Lập Kiên không thể không chủ động thỏa hiệp, tiến tới mối quan hệ hợp tác với gia tộc Thánh Đường.
Mà gia tộc Thánh Đường cũng không thích để tâm vào những chuyện vụn vặt của các thế lực, vì vậy, khi thỏa thuận hợp tác, bọn họ đã đáp ứng một điều kiện của chính phủ Lập Kiên, đó chính là điều động sát thủ tiêu diệt toàn bộ gián điệp của tổ chức Đệ Nhất đang ẩn nấp tại Lập Kiên.
Sau khi hợp tác thành công, gần một nửa số gián điệp của tổ chức Đệ Nhất đã chết trong tay sát thủ của gia tộc Thánh Đường.
Mạc Vãn Phong đã từng thống kê, suốt mấy năm nay, tổng cộng số thành viên của tổ chức Đệ Nhất chết trong tay sát thủ thuộc gia tộc Thánh Đường là hai trăm hai mươi mốt người.
Mỗi một người đều có bố mẹ già và con thơ, trong đó, thậm chí có những thiếu niên chỉ vừa mới trưởng thành, vì hoàn thành nhiệm vụ, đã ngụy trang thành du học sinh đến Lập Kiên, nhưng không ngờ rằng lại bỏ mạng trong trường học, sân tập,… Thần không biết, quỷ không hay mà mất đi tánh mạng.
Mạng của những người này!
Thù của những người này!
Mạc Vãn Phong chưa bao giờ quên.
Tổ chức Đệ Nhất cũng không hề quên.
Đây cũng là nguyên do vì sao khi tiếp nhận Lỗ Phi Nhã từ tay Vu Kiệt, mọi người hận không thể mỗi ngày đích thân tra khảo cô ta, liều mạng muốn đạt được thông tin tình báo có liên quan đến gia tộc Thánh Đường.
Bọn họ muốn báo thù…
Vì những người anh em đã hi sinh.
Trong ngõ nhỏ, Mặc Thu buông tay, ném điện thoại xuống đất, sau đó nhấc chân giẫm lên.
“Răng rắc!”
Điện thoại bị giẫm nát, màn hình vỡ ra thành từng mảnh.
Sau khi đối phương cúp điện thoại, Mặc Thu lại đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, gửi những anh em đã chết đi.
“Lên đường bình an!”
Anh ta lẩm bẩm một câu, sau đó đứng dậy, kéo vành mũ xuống thấp, rồi đút hai tay vào túi quần, ánh mắt thoáng trở nên lạnh lùng, đi đến địa điểm kế tiếp.
Lúc này, Vu Kiệt vẫn chưa có hành động, anh vác súng bắn tỉa, đứng ở vị trí cao nhất, nhìn bao quát thành phố, vẻ mặt không có cảm xúc.
“Tích tích tích!”
Bỗng nhiên, điện thoại vệ tinh do tổ chức Đệ Nhất cung cấp riêng cho anh reo vang, Vu Kiệt bấm nghe, rồi đưa lên bên tai.
“Alo?”
“Lang Vương, là tôi!”
Tiêu Hán gọi điện đến.
Vu Kiệt nói: “Mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa rồi chứ?”
Tiêu Hán: “Đúng vậy, dựa theo lời căn dặn của anh, chúng tôi đã dùng tiền mua chuộc đám người ở thủ đô, để bọn họ giữ im lặng, tỏ vẻ không hay biết gì cả.
Có vẻ như bọn họ cho rằng trận thanh tẩy gia tộc Thánh Đường này là do gia tộc Rothschild muốn tiêu diệt thế lực ngầm.
Anh cứ yên tâm! Những người kia sẽ không can thiệp vào chuyện của anh!”
Sau khi trở về từ bãi biển, Vu Kiệt đã nói rõ với Tiêu Hán nguyên do anh đến đây là vì gia tộc Thánh Đường, lại nói, phản ứng của Tiêu Hán cũng khiến anh rất bất ngờ, cậu ta chẳng chút do dự đáp ứng.
Tuy nhiên, nhìn từ một góc độ khác, cũng có thể hiểu được, có lẽ trận chiến tại lâu đài Rothschild đã để lại sự sợ hãi sâu sắc trong lòng Tiêu Hán.
Sau khi nỗi sợ bị phóng đại vô hạn, chuyện cậu ta đáp ứng cũng là kết quả tất yếu.
Nghe nói thế, Vu Kiệt gật đầu: “Vậy là tốt rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu!”
“Đừng khách sáo, Lang Vương, có thể giúp đỡ anh là vinh hạnh to lớn của tôi, nếu như không phải có anh, e là tôi sẽ không thoát khỏi chứng bệnh nan y kia, càng đừng nghĩ đến chuyện có được tất cả như ngày hôm nay”.
Vu Kiệt: “Không cần phải nói mấy lời khách sáo như vậy!”
Tiêu Hán đáp: “Được, Lang Vương!”
Nói xong, cậu ta cúp điện thoại.
Căn cứ theo tin tình báo từ tổ chức Đệ Nhất, Vu Kiệt đã biết được mối quan hệ của gia tộc Thánh Đường cùng chính phủ Lập Kiên, những mối quan hệ kiểu này ở Hoa Hạ được gọi là minh hữu.
Nếu là minh hữu, chắc chắn đối phương sẽ không trơ mắt nhìn gia tộc Thánh Đường bị vây giết, nên nhớ, sau khi bọn họ hợp tác cùng vị minh hữu này, số lượng gián điệp của tổ chức Đệ Nhất ở Lập Kiên đã giảm xuống rõ rệt.
Điều đó cho thấy, gia tộc Thánh Đường có giá trị lợi dụng rất lớn, nếu cứ để người khác tiêu diệt như vậy, đối với chính phủ Lập Kiên cũng không phải chuyện gì tốt.
Cho nên Vu Kiệt đã xác định, một khi bắt đầu hành động lần này, chắc chắn sẽ có người của chính phủ gia nhập, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, nếu gây ầm ĩ quá lớn, muốn thoát được cũng không phải chuyện dễ dàng.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Vu Kiệt liền dùng danh nghĩa của gia tộc Rothschild với mục đích bóp chết tất cả những biến cố của trận giết chóc này ngay từ trong trứng nước.
Ở nơi này, tiền đại diện cho tự do, tự do chính bởi có tiền.
Chỉ cần khiến đối phương ngộ nhận trận giết chóc đêm này là hoạt động ngầm của gia tộc Rothschild, thì bọn họ hẳn sẽ không gây ra náo động quá lớn.
Kết quả chính là giúp cho tổ chức Đệ Nhất có đủ thời gian để tiêu diệt kẻ địch.
Nguy hiểm cũng sẽ giảm bớt rất nhiều.
Và những điều anh muốn làm… hiện tại mới bắt đầu.
“Tích tích!”
Lúc này, điện thoại lại lần nữa reo vang.
“Alo?”
“Lang Vương, gián điệp bên ngoài đã bị tiêu diệt”, Mặc Thu gọi điện đến báo cáo.
“Đã thay bằng người của các anh?”, Vu Kiệt hỏi.
“Đúng vậy, tất các các lối đi bí mật thông đến gia tộc Thánh Đường đều bị người của chúng ta canh giữ, anh muốn bắt đầu chưa?”
“Ừm!”
Vu Kiệt vác súng bắn tỉa lên vai: “Chuẩn bị sẵn sàng!”
“Vâng!”
…
…
Địa bàn của bộ Thiên – gia tộc Thánh Đường có tổng cộng Năm Đường, lối vào mỗi Đường được cấu tạo bởi mười lối đi bí mật, bất kể là lối ra hay cửa vào cũng đều có sát thủ ngụy trang làm nhiệm vụ giám sát, mục đích ngăn cản bất kỳ người lạ nào có ý định đột nhập vào địa bàn của gia tộc Thánh Đường.
Mỗi một Đường được đặt tên theo ngũ hành.
Lúc này, trong tòa nhà màu đen của Hỏa Thần Đường, đứng đầu năm Đường, một người đàn ông trung niên đang ngồi đọc báo, trên tay là tách cà phê mà nữ hầu vừa bưng tới.
Trước mặt ông ta là một cái máy tính, người này đang gọi video với Lỗ Tư Châu.
“Ông cứ yên tâm đi tộc trưởng, tổng bộ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Nếu như đám khốn kiếp kia dám bén mảng đến đây, tôi sẽ khiến bọn chúng có đi mà không có về”.
Lỗ Tư Châu cười cười: “Vậy là tốt rồi, có ông ở đó, tôi cũng yên tâm, thay mặt tôi nhắn nhủ người của bốn Đường khác hãy giữ vững tinh thần.
Trước mắt còn chưa tra được hành tung của tên tạp chủng kia, nếu như hắn xuất hiện ở Lập Kiên, phải lập tức thông báo cho tôi!”
“Đương nhiên rồi, tuy nhiên, tộc trưởng, tôi không cho rằng tên Lang Vương Hoa Hạ kia sẽ đến Lập Kiên.
Phải biết, vừa rồi, sau sự kiện hắn tiêu diệt 300 tên lính Địa Ma, người của chính phủ đã để mắt đến hắn.
Nếu hắn dám đến đây, e là không cần chúng ta ra tay, hắn đã sớm bị bắt rồi!”
“Dù rằng hắn có thể lẳng lặng đi đến trước mặt tôi, thì thanh đao trong tay tôi cũng sẽ chặt bỏ đầu hắn, dùng làm quà mừng ông trở về!”
Vậy sao?
Thật sự là như thế?
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, ngoài cửa, một loạt tiếng bước chân dồn dập vọng đến.
Gấu Đen không kịp gõ cửa, cứ thế đẩy cửa bước vào, hấp tấp nói: “Ông…ông Christopher, không… không ổn rồi!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Người của chúng ta mai phục trong ngõ hẻm đều… đều đã chết hết rồi!”
“…”,Christopher!
“…”, Lỗ Tư Châu.