Tiếc là kết quả vẫn thế.
Sut khi tút tút vài tiếng thì giọng nói máy móc lại vang lên để thông báo.
Xem ra cô ấy cũng đang ở ngoài biển.
Vu Kiệt trả điện thoại lại cho Ngô Tiểu Phàm: “Cảm ơn, nếu hai dãy số đó có gọi lại thì làm ơn hãy nói cho tôi biết”.
“Đi, không thành vấn đề”, Ngô Tiểu Phàm bỏ điện thoại vào túi.
“À đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, tôi đã hôn mê bao lâu rồi?”
Ngô Tiểu Phàm nghĩ nghĩ: “Nếu tính từ thời gian chúng tôi cõng anh về thì anh đã hôn mê khoảng một tuần rồi”.
“Hôm nay là ngày mấy?"
Vu Kiệt lại hỏi.
“Ngày bảy tháng mười một”.
Nghe thấy thời gian đó, Vu Kiệt bắt đầu suy nghĩ, nói cách khác là sau khi máy bay xảy ra tai nạn hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ thì anh được đôi ông cháu này đưa về nhà, thì ra, đã được khoảng một tuần kể từ hôm xảy ra tai nạn.
Anh hôn mê lâu như thế?
Bây giờ tỉnh lại rồi, phải quay về thủ đô trước mới được, không thể để mọi người trong nhà lo lắng.
Nghĩ nghĩ, Vu Kiệt lại cúi đầu nhìn lướt qua băng vải quấn miệng vết thương, cũng không phải là vết thương lớn gì, chỉ là mấy vết cắt, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.
“Ông cụ đâu?”
Nói xong bèn xoay người chạy bước nhỏ ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng cô ta, Vu Kiệt vẫn điềm tĩnh, cúi đầu nhìn lướt qua chén thuốc và hoàn toàn không có ý định uống, ngược lại, sau khi cô ta ra ngoài thì anh đặt tảng đá sang một bên, tay kia bắt đầu bắt mạch cho mình.
Bàn về y thuật, bây giờ ngoài Mặc Bạch ra thì chẳng có ai biết cách để chữa trị bản thân mình tốt hơn anh.
Anh cần loại thuốc có thể giúp mình hoạt động được trong thời gian ngắn!
Bởi vì…
Có rất nhiều chuyện anh cần phải làm!.